Ánh trăngchiếu sáng cả một vùng hoang dã yên ắng, bao trùm lên cả quân doanh đóngtạm thời của Hán quân ——
“Cứu mạng a—— ngươi đừng tới đây —— “
Trong doanhtrướng hoa lệ nhất quân doanh thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh cầu cứukinhthiên động địa của Trấn Nam Vương phi , binh lính ngoài cửa không khỏi cảm thấytừng đợt hết hồn, này động tĩnh so với giết heo còn bi thiết hơn.
“Ngươi tớigần chút nữa ta, ta liền đập đầu chết! ——” trong doanh trướng lại phát ra mộttiếng kêu thê lương thảm thiết.
“Ngươi biếtrõ doanh trướng là dựng bằng vải bạt , bổn vương cảnh cáo ngươi, đừng nghĩđến mình sẽ gặp may mắn!”
“…” Quân sưđứng lặng ở ngoài cửa doanh trướng, nguyên bản đến xin chỉ thị về hành trìnhngày mai, giờ phút này lại không biết nên đi hay nên ở.
“Sư gia,ngài sao không vào khuyên nhủ Vương gia đi, Vương gia đã thẩm vấn Vương phiphải đến ba cái canh giờ , lập đi lập lại cũng chỉ vài câu kia” chủ soái hếtđường xoay xở lay bả vai quân sư một chút, ” vợ chồng hai người này đến tộtcùng vì sao lại tranh cãi ầm ĩ không ngớt a…”
Sư gia thởdài, “Ta cũng không dám đi vào, tính tình Vương gia ai chẳng biết, có lẽ đây gọilà tiểu biệt thắng tân hôn(ý chỉ 2 người yêu nhau xa nhau lâu ngày gặplại tình cảm càng thêm nồng nàn) đi?” Hắn vừa nói vừa vỗ bả vai chủ soáiđáp, “Ta thấy chúng ta vẫn là nên vừa uống rượu vừa ngồi nhớ thê tử đithôi “
—— trongdoanh trướng, Tĩnh Huyền Phong ngồi trên ghế lớn sau văn án, biểu tình vẫnnhư cũ ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-manh-xuyen-qua/1632370/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.