Lâm Lạc Thanh ăn cháo, ăn bánh chẻo áp chảo, tinh tế nhấm nháp buổi sáng của chị Trương, phát ra lời khen ngợi, "Ngon quá."
"Lâm tiên sinh, cậu thích thì sáng mai tôi làm cháo và bánh chẻo áp chảo vị khác cho cậu thử." Chị Trương cười nhìn y.
"Dạ được." Lâm Lạc Thanh nói.
Y buông muỗng, đứng lên, "Đi đây, ra ngoài dạo cho xuống cơm."
Quý Dữ Tiêu giọng du dương, "Cẩn thận đó, đừng ói ra nha."
Lâm Lạc Thanh:......
Lâm Lạc Thanh quay đầu lại nhìn hắn, "Vậy là anh cứ ngồi lì ở đây sao, không nhúc nhích?"
Quý Dữ Tiêu nghĩ nghĩ, hình như không ổn thật.
Vì thế hắn giơ hai tay, vỗ tay, "Cố lên."
"Chỉ vậy thôi?"
"Chẳng lẽ em còn muốn cỗ vũ yêu thương?"
"Cổ vũ yêu thương là sao?" Lâm Lạc Thanh tò mò.
Quý Dữ Tiêu ngoắc tay, Lâm Lạc Thanh vội vàng đi tới, tò mò khom lưng nhìn hắn.
Quý Dữ Tiêu giơ tay đè cổ y, nhẹ nhàng ép xuống, môi khẽ chạm vào má y.
Lâm Lạc Thanh:!!!
Lâm Lạc Thanh lập tức đứng thẳng dậy, khiếp sợ không tin nổi.
Quý Dữ Tiêu nhìn dáng vẻ hốt hoảng của y, tâm trạng tốt đẹp cười cười, "Có lẽ bây giờ em có thể xử lý một cách nhẹ nhàng rồi đó."
Lâm Lạc Thanh:......
"Đi đi." Quý Dữ Tiêu hất cằm, ý bảo ra ngoài.
Lâm Lạc Thanh trân trân nhìn hắn, một lúc lâu sau, cuối cùng mới xoay người, đi ra ngoài cửa.
Ánh nắng dịu dàng, chiếu vào mặt Lâm Lạc Thanh hơi nóng, đặc biệt là chỗ mới bị Quý Dữ Tiêu hôn, nóng đến bốc cháy.
Y giơ tay sờ chỗ mới vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-cha-vai-ac/942291/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.