Thiếu chút nữa Lâm Lạc Thanh bị câu này chọc cười ra tiếng, khép hờ mắt nhìn Quý Dữ Tiêu một cái, cảm thấy hắn thật dễ thương. 
Nhưng y thấy dễ thương, Đàm Khải thì không thấy vậy. 
Hắn nhìn Quý Dữ Tiêu, cười nhạo một tiếng, rút tay lại, "Sao tôi lại quên chứ, bây giờ chân của Quý thiếu tàn phế rồi, tất nhiên là tâm trạng nhạy cảm vô cùng, không thể vừa mắt những người tay chân đầy đủ như tụi tôi, là tôi thất lễ, không nên vô ý như vậy trước mặt người tàn phế." 
Lâm Lạc Thanh nghe vậy, lạnh mặt, trào phúng, "Anh đầy đủ tay chân sao? Sao tôi lại thấy anh tứ chi phát triển mà đầu óc lại ngu si nhỉ? Như anh, bình thường tụi tôi gọi là úng não, đề nghị chữa trị tại nhà." 
Quý Dữ Tiêu cười, không nói gì. 
Đàm Khải không nghĩ ngờ y sẽ nói những lời như vậy, khó tin nhìn y, "Cậu biết cậu đang nói gì không?" 
"Sao, không chỉ đầu óc không xài được mà lỗ tai cũng hư luôn rồi?" Lâm Lạc Thanh ra vẻ bất ngờ, "Vậy tốt nhất là anh mau tới bệnh viện đi, có bệnh thì trị sớm, làm ơn làm phước đừng giấu bệnh sợ thầy." 
Đàm Khải giận tới bật cười, "Cậu đang biểu đạt lòng chân thành với Quý Dữ Tiêu ấy à? Xem ra, cậu rất hài lòng với cành cao mới vừa leo lên được nhỉ." 
"Trước giờ tôi đều hài lòng với anh ấy." Lâm Lạc Thanh cười nói. 
"Phải không?" Đàm Khải cố ý nói, "Vậy lúc cậu tìm mọi cách dụ dỗ tôi, sao không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-cha-vai-ac/2304694/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.