Lâm Phi không quá thích tiếp xúc thân mật với người khác, lúc bị bé nắm lấy vô thức tránh né, nhưng Quý Nhạc Ngư đã hạ quyết tâm muốn dẫn nhóc rời khỏi nơi này, nên bé không chịu buông tay, mà ngước mặt lên, uất uất đáng thương nhìn nhóc.
Lâm Phi bị bé nhìn như vậy, nhớ tới chuyện ba mẹ bé, lòng mềm nhũn, không giãy giụa nữa.
Quý Nhạc Ngư kéo nhóc về, im lặng không phát ra tiếng nào, như sợ quấy nhiễu Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh mới ngủ.
Bé chờ đi được hai bước, cách xa phòng Quý Dữ Tiêu một chút, mới mở miệng nói, "Em nhớ ba em, ngủ một mình không được nên mới muốn ba ngủ với em, nhưng tới cửa lại thẹn thùng nên không dám đi vào, mới đứng ở cửa."
Bé nhìn Lâm Phi, giọng mềm mại, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ngoan ngoãn và đáng thương, "Anh ơi, anh đừng nói với ba em và chú Lâm được không, em không muốn làm họ lo lắng."
Nhóc chỉ ngủ không được muốn uống nước, đúng lúc trong phòng không có nước, nên mới xuống lòng rót một ly, kết quả lúc đi ngang qua hành lang phòng Quý Dữ Tiêu, từ xa đã nhìn thấy Quý Nhạc Ngư đang đứng trước cửa phòng cậu, dán trên tường, tĩnh lặng như mèo.
Quý Nhạc Ngư thấy nhóc gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào nói, "Anh thật tốt."
Lâm Phi không nói gì.
Quý Nhạc Ngư đã quen sự im lặng của nhóc ở mọi lúc, không để ý, tiếp tục kéo nhóc về phòng.
Nhưng đột nhiên Lâm Phi nhận ra điều gì đó, dừng bước chân.
Quý Nhạc Ngư khó hiểu, tim lại nhảy tới cổ họng, nhỏ giọng hỏi, "Sao vậy?"
Lâm Phi nhìn cái chân trần của bé, giọng vẫn bình tĩnh trước sau như một, "Em không mang dép."
Quý Nhạc Ngư vội vàng cúi đầu xuống, lòng lại luống cuống.
"Em gấp quá." Bé giải thích, "Em nằm mơ, đáng sợ lắm, nên em mới nhớ tới ba em, em không muốn ngủ một mình."
Bé hơi cuộn cuộn ngón chân mình, chân như bạch ngọc rụt rụt vào trong, lông mi dài rũ xuống, khổ sở cực kì.
Lâm Phi không ngờ vì cái này mà bé lộ ra biểu tình khó chịu, nhất thời không biết làm sau, từ trước đến nay nhóc ở một mình, dù ở trường học cũng không có bạn tốt gì, bởi vậy chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, hiếm khi không biết xử lý một chuyện.
Nhóc cảm thấy hình như mình nên an ủi Quý Nhạc Ngư một chút, nhưng an ủi thế nào nhỉ?
Lâm Phi nghĩ ngợi, học cách Lâm Lạc Thanh trấn an mình, giơ tay sờ đầu Quý Nhạc Ngư, nói với bé, "Ngoan."
Quý Nhạc Ngư:......
Lúc này anh không nên nói "Thật xin lỗi" hoặc là "Không sao đâu" sao? Nói "Ngoan" làm cái gì?!
Quý Nhạc Ngư cảm thấy thằng anh từ trên trời rơi xuống này không hề biết an ủi người khác.
Nhưng ngoan thì ngoan đi, chỉ cần Lâm Phi không nghi ngờ lời bé nói là được.
Quý Nhạc Ngư gật gật đầu, rất phối hợp nói, "Em ngoan."
Lâm Phi nhìn bé lại biến trở về dáng vẻ ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không phải muốn khóc mà không khóc như hồi nãy nữa, xem như mình đã an ủi thành công rồi.
Lần đầu tiên nhóc an ủi một đứa bé nhỏ tuổi hơn mình, mà còn thành công nữa, tâm trạng tốt, mua một tặng một sờ sờ đầu Quý Nhạc Ngư, rồi mới rút tay về, kéo bé về phòng của mình.
Quý Nhạc Ngư đi theo nhóc, nghĩ thầm xem như giấu giếm được rồi, lần sau phải cẩn thận hơn một chút, nhưng rốt cuộc anh ấy đến lúc nào, sao không một tiếng động cũng không có.
Kỳ quái.
Bé liếc nhìn Lâm Phi một cái, hơi nhíu mày.
Lâm Phi hoàn toàn không thể cảm giác được tâm trạng phức tạp của Quý Nhạc Ngư, kéo bé về thẳng phòng nhóc.
Thẳng đến khi vào phòng nhóc, Quý Nhạc Ngư mới bất ngờ phát hiện không ngờ mình đã mất quyền chủ động, bị Lâm Phi đưa tới phòng nhóc.
"Ngồi." Lâm Phi kéo bé tới chỗ ghế dựa, lời ít mà ý nhiều nói.
Quý Nhạc Ngư không rõ nguyên do, đành phải ngồi xuống, chuẩn bị nhìn xem nhóc muốn làm gì.
"Em chờ chút." Lâm Phi hạ giọng nói.
Nói xong, nhóc xoay người vào phòng tắm trong phòng, Quý Nhạc Ngư tò mò ngước cổ ngóng nhìn, không lâu sau, Lâm Phi bưng một chậu nước ra tới.
Nhóc để chậu nước trước ghế Quý Nhạc Ngư ngồi, nhàn nhạt nói, "Rửa chân."
Quý Nhạc Ngư:......
Được rồi, đúng là bé nên rửa chân.
Quý Nhạc Ngư chỉ đành giơ chân bỏ vào trong nước, nhưng chân mới vừa chạm mặt nước, bé đã nhịn không được hô lên, "Nóng."
Bé nhìn Lâm Phi, khuôn mặt nhỏ đẹp uất ức nhăn nhúm, hai mắt sáng ngời gợn nước, như mới vừa qua cơn mưa, ướt át dầm dề làm người đau lòng.
Lâm Phi vươn tay sờ thử, không thấy nóng, nhưng nhóc nghĩ Quý Nhạc Ngư nhỏ hơn mình, có thể là chịu nóng tệ hơn, nên nhỏ nhẹ nói với bé, "Em chờ chút."
Bé lại quay vào nhà vệ sinh, Quý Nhạc Ngư nhìn bóng lưng nhóc, thử vói chân vào nước tiếp, rồi sợ nóng nâng chân lên, như chuồn chuồn lướt nước, chơi vui vẻ vô cùng.
Lúc Lâm Phi ra tới, chỉ nhìn thấy bé nâng chân rồi hạ xuống, chắc là không chịu được nóng, ngón chân trắng nõn ướt nước hơi hồng nhạt, như cánh hoa vừa mới được nhuộm màu.
Lâm Phi cầm cái thau nhỏ châm nước thêm cho bé, "Thử xem."
Quý Nhạc Ngư vươn chân, đạp đạp nước, giờ bé mới không cảm thấy nóng nữa, vì thế bé ngước mặt cười với Lâm Phi, "Cảm ơn anh ạ."
"Không cần cảm ơn." Lâm Phi vẫn gương mặt bình tĩnh thong dong.
Nhóc đưa khăn lông cho Quý Nhạc Ngư, rồi thả chậu nước lại nhà vệ sinh, sau đó tới cái tủ bên cạnh, cầm đôi dép lê ra ngoài, đặt bên chân Quý Nhạc Ngư.
Đây là đôi dép lê Quý Dữ Tiêu chuẩn bị cho nhóc khi nhóc và Lâm Lạc Thanh dọn vào, chỉ là Lâm Phi có mang dép lê của mình theo, nên nhóc không đi đôi dép Quý Dữ Tiêu chuẩn bị cho mình, còn đi đôi dép trắng đen mộc mạc của mình.
Quý Nhạc Ngư nhìn, hỏi nhóc, "Cho em đi sao?"
"Ừm." Lâm Phi đáp.
"Cảm ơn anh ạ." Quý Nhạc Ngư ngọt ngào nói.
Bé thong thả rửa gót chân nhỏ của mình, rửa xong, nâng chân lên khoe cho Lâm Phi xem, "Sạch sẽ."
Lâm Phi nhìn gót chân nhỏ trắng nõn của bé, vừa lòng gật gật đầu, lúc này Quý Nhạc Ngư mới cầm lấy khăn lông, lau chân.
Mang dép đi trên sàn sẽ phát ra tiếng, nên lần nào nghe lén, bé cũng có thói quen đi chân trần, chỉ là không ngờ lần này lại bị bắt gặp.
Quý Nhạc Ngư nghĩ ngợi, nhìn nhìn Lâm Phi chân, kỳ quái, anh ấy mang dép, vậy mà lại không phát ra tiếng, hay hồi nãy mình sơ ý, nên không chú ý đến?
"Không phải em không muốn ngủ một mình sao?" Lâm Phi nhàn nhạt nói.
Quý Nhạc Ngư khó hiểu, "Vậy là anh muốn ngủ với em sao?"
Lâm Phi nghiêng đầu nhìn bé, "Không thì sao?"
"Em không muốn ngủ một mình, cũng ngại đi tìm ba em, không phải sao?"
Quý Nhạc Ngư:......
Quý Nhạc Ngư thấy bé không hiểu người anh từ trên trời rơi xuống lạnh nhạt ít lời này.
Bé đi tới trước giường Lâm Phi, trên giường Lâm Phi chỉ có một cái gối nằm, cũng may gối nằm Quý Dữ Tiêu chuẩn bị cho nhóc rất lớn, hai bọn họ lại còn nhỏ, miễn cưỡng vẫn ngủ đủ.
"Đi lên đi," Lâm Phi nói, "Anh muốn ngủ."
Quý Nhạc Ngư hơi tự hỏi một chút, tháo dép lên giường.
"Chăn ở ngăn tủ trên cùng, anh với không tới, nên mình đắp chung chăn."
Quý Nhạc Ngư gật đầu.
"Nếu em không thấy phiền thì có thể về phòng lấy chăn của em." Lâm Phi lại bổ sung.
"Không cần đâu." Quý Nhạc Ngư cười nhìn nhóc, "Mình đắp cùng một cái là đủ rồi."
Lâm Phi thấy vậy, cũng không nói gì nữa, ý bảo bé nằm xuống, mình phải tắt đèn.
Quý Nhạc Ngư vội vàng nằm yên đắp chăn, ngay sau đó lại nhìn thấy Lâm Phi tắt đèn, nằm xuống bên cạnh bé.
Bọn họ nằm gần thật đó, Quý Nhạc Ngư nghiêng người, mềm mại hỏi Lâm Phi, "Anh ơi, anh sẽ không nói chuyện tối nay cho ba em và chú Lâm biết đâu phải không?"
Nhưng Quý Nhạc Ngư không muốn ngủ, bé hỏi tiếp, "Anh ơi, vì em nói em không muốn ngủ một mình nên anh mới ngủ với em đó hả?"
"Ừ." Lâm Phi đáp.
"Anh tốt quá." Quý Nhạc Ngư lại nói ngọt nữa.
Lâm Phi vẫn lạnh nhạt lạnh nhạt.
Quý Nhạc Ngư yên lặng nhíu nhíu mày trong lòng, cảm thấy anh trai thật kì quái, nếu nói thích bé, nhưng bé nói chuyện lại không có phản ứng gì, không thèm nói chuyện, cười thì càng không.
Nhưng nói không thích bé, anh lại bằng lòng ngủ cùng bé chỉ vì bé nói không muốn ngủ một mình.
Vậy cuối cùng là thích bé hay không thích bé?
Quý Nhạc Ngư đẹp trai nhất xinh đẹp nhất cộng thêm trùm nhà trẻ 3 trong 1, cẩn thận tự hỏi, cảm thấy ít có ai mà bé chủ động đối xử tốt mà lại không thích bé được, nên bé đoán người anh từ trên trời rơi xuống của bé chắc cũng thích bé thôi, nhưng chỉ vì trời sinh lạnh nhạt nên mới bày ra bộ mặt này cho bé xem.
Đêm khuya thanh vắng, không biết qua bao lâu, đột nhiên Lâm Phi cảm giác có người tóm nhóc, nắm rất chặt, cánh tay vắt ngang ngực nhóc, ôm nhóc thật chặt.
Lâm Phi mở mắt ra, lờ mờ nghe được tiếng khóc nức nở nho nhỏ, "Ba ơi......"
Nhóc sững sờ, nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, không biết Quý Nhạc Ngư nhích lại gần từ lúc nào, đầu sát đầu nhóc, như đang khóc.
Tiếng bé rất nhỏ, khóc nức nở như ẩn như hiện, kêu ba mẹ, Lâm Phi im lặng nghe, không nhúc nhích.
Em đang nằm mơ, nhóc nghĩ, mơ thấy ba mẹ của em ấy.
Lâm Phi cảm nhận được tay Quý Nhạc Ngư ôm mình càng lúc càng chặt, rõ ràng là nhìn mềm mềm mại mại, sức lực lại mạnh ngoài ý muốn.
Nhóc muốn mở miệng kêu Quý Nhạc Ngư buông mình ra, nhưng chỉ mới mở miệng, lại ngậm lại.
—— em đã không còn nhìn thấy ba mẹ mình nữa, hiếm khi gặp lại trong mơ, vậy để em ấy ở bên ba mẹ mình nhiều thêm một lát đi.
Lâm Phi mở to mắt, nhìn bóng đêm đen nhánh, cảm nhận được lực tay của Quý Nhạc Ngư, vô thức nhớ đến mẹ mình.
Lâu rồi nhóc không mơ thấy mẹ mình, nếu có thể, nhóc cũng muốn mơ thấy mẹ mình.
Quý Nhạc Ngư từ từ bình tĩnh lại, tiếng khóc nức nở dần biến mất, sức lực trên tay dần nhỏ lại, bé tiếp tục ngủ say.
Trong giấc mơ mẹ đang ôm bé, ba dịu dàng xoa đầu bé, ba nói, "Ba cũng nhớ con lắm, mẹ và ba đều rất nhớ con, nhưng mà con còn nhỏ nên không thể tới tìm ba mẹ được."
Mẹ bé hôn hôn bé, dỗ dành, "Chờ sau này Tiểu Ngư lớn mới đến tìm ba mẹ được không, mẹ muốn nhìn dáng vẻ lớn lên của Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đẹp như vậy, chắc chắn lớn lên đẹp trai lắm, đẹp trai như ba con vậy."
Quý Nhạc Ngư gật gật đầu, ngoan ngoãn nói, "Dạ."
"Vậy Tiểu Ngư đồng ý với ba, phải sống hoà hợp với chú con nha, chú thương con như vậy, chắc chắn chú sẽ chăm sóc con thật tốt, giống như ba vậy đó."
Quý Nhạc Ngư vẫn gật đầu, "Dạ."
"Tiểu Ngư ngoan quá." Ba bé cười nhìn bé, trong mắt tràn đầy từ ái.
Quý Nhạc Ngư lắc lắc đầu, ôm chặt ba, bé không ngoan chút nào, bé biết, trước giờ bé đều không phải là bé ngoan, nhưng mà, bé bằng lòng làm bé ngoan trong mắt ba mẹ mãi mãi, làm bé ngoan trong mắt Quý Dữ Tiêu mãi mãi.
Ba mẹ nói gì bé cũng đồng ý, chỉ cần ba mẹ lành lặng ở bên cạnh bé.
"Con nhớ ba mẹ lắm." Quý Nhạc Ngư nhỏ giọng nói, "Ngày nào, ngày nào cũng nhớ."
Lâm Phi mở đèn nhỏ đầu giường, ánh sáng mỏng manh, dịu dàng mà không chói mắt, nhóc cúi đầu nhìn Quý Nhạc Ngư bên cạnh.
Lông mi Quý Nhạc Ngư vừa đen vừa dày, ướt dầm dề, giống như lông quạ, xinh đẹp mà yếu ớt.
Bé ngủ rất ngon lành, như đang đắm chìm trong giấc mơ, không muốn tỉnh lại.
Lâm Phi vươn tay lau nước mắt ở khoé mắt bé, do dự một lát, vẫn không kéo tay bé ra để đi WC.
Nhóc tắt đèn, rồi nhắm mắt lại.
Một đêm an ổn.
Sáng hôm sau, lúc Quý Dữ Tiêu thức giấc, lại cảm nhận cảm giác quen thuộc Lâm Lạc Thanh dán vào lưng hắn ôm eo hắn.
Một cảm giác quen thuộc khác, là miếng giấy note dán trên trán.
Quý Dữ Tiêu giơ tay tháo miếng giấy note xuống, chỉ thấy trên đó có năm chữ to:【nam thần đẹp trai quá】.
Hắn cười một cái, quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang ôm mình, thầm nghĩ y dẻo mồm thật.
Quý Dữ Tiêu vươn tay cầm tờ giấy note ở đầu giường, viết bốn chữ, trở tay dán lên tóc Lâm Lạc Thanh.
—— không còn cách nào, mặt Lâm Lạc Thanh còn đang dán trên lưng hắn, hắn cũng chỉ có thể dán lên tóc y.
Quý Dữ Tiêu thử xoay người, Lâm Lạc Thanh rầm rì nửa ngày không quá bằng lòng, cho đến khi hắn xoay người rồi kéo y vào lòng, cho y dựa tiếp, Lâm Lạc Thanh mới chịu nằm yên, như con thú con tìm được điểm tiếp đất, nắm chặt không bỏ.
Quý Dữ Tiêu nhìn mặt y ngủ đến đỏ lên, giơ tay đụng đụng, da thịt dưới tay ấm ấp trơn mềm, hắn không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve, từng chút từng chút một, dịu dàng khắc chế.
Lâm Lạc Thanh như cảm nhận được động tác của hắn, giơ tay xoa xoa mặt, Quý Dữ Tiêu cười nhẹ một tiếng, rút tay lại, không quấy rầy y nữa.
Một lúc lâu sau, Lâm Lạc Thanh mới mơ mơ màng màng mở to mắt, giơ tay xoa xoa hai mắt mình.
"Dậy rồi." Quý Dữ Tiêu hạ giọng nói.
Lâm Lạc Thanh gật gật đầu, nhưng rất nhanh, y đã hoàn hồn, sao y...... lại nằm trong lòng Quý Dữ Tiêu?!
"Trong lòng nam thần thoải mái không?" Giọng Quý Dữ Tiêu vang lên từ đỉnh đầu, "Yêu thầm mười lăm năm, mộng đẹp một sớm thành hiện thực, gấp gáp không chờ nổi, mới ngủ có hai ngày, nhân lúc anh ngủ say, chui vào lòng anh, chậc chậc chậc, thích anh vậy sao?"
Lâm Lạc Thanh:......
Lâm Lạc Thanh im lặng cúi đầu, bế tắc dời đầu qua chỗ khác, bế tắc kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Lúc y ngủ một mình tư thế cũng không có lộn xộn vậy mà, sao tới chỗ Quý Dữ Tiêu lại biến thành như vậy?
Anh mới chạy trối chết đó, cả nhà anh đều chạy trối chết!
Lâm Lạc Thanh quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, "Em chạy trối chết gì chứ, ngày mai chúng ta phải đi đăng ký rồi, em với anh ngủ chung thì có làm sao? Chuyện này bình thường được không?! Nếu em ngủ chung với người khác mới là không bình thường!"
Quý Dữ Tiêu nghe vậy, mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, hắn ép sát vào Lâm Lạc Thanh, ôn hoà nói, "Sao, em còn muốn ngủ chung với người nào? Đàm Khải?"
Lâm Lạc Thanh:......
Lâm Lạc Thanh hèn, "Anh nói bậy gì đó, đã nói em chỉ xem anh ta là thế thân thôi, ai mà thèm ngủ chung với thế thân."
Quý Dữ Tiêu nhướng mày.
Lâm Lạc Thanh lấy lòng cười cười với hắn, "Anh phải tin tình cảm của em dành cho anh chứ, mười lăm năm đó, qua hai cái thất niên chi dương* rồi, em vẫn một lòng say mê anh."
*nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp - VNexpress
Quý Dữ Tiêu: "Ồ?"
Lâm Lạc Thanh gật đầu liên tục, "Núi có cây, cây có cành. Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay**."
**Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi. Tâm duyệt quân hề quân bất tri. - Việt nhân ca (Khuyết danh),nguồn: https://www.thivien.net/Khuy%E1%BA%BFt-danh-Trung-Qu%E1%BB%91c/Vi%E1%BB%87t-nh%C3%A2n-ca/poem-7GhgUX-NtPQ9F4NqWEt47A
Quý Dữ Tiêu cười, "Hoa rơi không phải vô tình***, đi rửa mặt đi heo ngốc."
***Lạc hồng bất thị vô tình vật. Hoá tác xuân nê cánh hộ hoa. - Kỷ Hợi tạp thi kỳ 005 (Cung Tự Trân),nguồn:
Lâm Lạc Thanh:??? Heo ngốc?
Quý Dữ Tiêu giơ tay kéo miếng giấy note xuống, cười dán dán lên trán y, "Ngốc!"
Lâu vậy mà chưa phát hiện.
Lâm Lạc Thanh giơ tay tháo miếng giấy note xuống, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ to:【heo lười lười quá】.
Lâm Lạc Thanh:......
"Anh lễ phép chưa? Em khen anh đẹp trai mà anh nói em lười!"
Quý Dữ Tiêu bất ngờ, "Chẳng lẽ cái em nói không phải là sự thật? Nên anh cũng trả lời em một sự thật."
Lâm Lạc Thanh:!!!
Lâm Lạc Thanh tức giận giơ tay dán tờ giấy lên trán hắn, Quý Dữ Tiêu cười lãng tránh, nhẹ nhàng tránh khỏi tờ giấy trên tay y.
Lâm Lạc Thanh không cam lòng, nghiêng người dán Quý Dữ Tiêu, Quý Dữ Tiêu giơ tay bắt được tay y, Lâm Lạc Thanh lập tức đổi một tay khác, Quý Dữ Tiêu bất đắc dĩ tóm luôn cái tay khác của y.
Lâm Lạc Thanh:......
"Đi rửa mặt đi." Quý Dữ Tiêu cười nói.
Lâm Lạc Thanh tránh tránh, nhưng tránh sao cũng không được, Quý Dữ Tiêu vẫn bình tĩnh nhìn y, như đang nói xem em còn cách nào.
Lâm Lạc Thanh nghiêng nghiêng đầu, cười với hắn một cái, sau đó quay mặt qua, há mồm ngậm tờ giấy trong miệng, trực tiếp dùng miệng dán lên trán Quý Dữ Tiêu.
Quý Dữ Tiêu:!!!
Quý Dữ Tiêu nằm mơ cũng không ngờ y lại dùng cách này, ngây dại trong nháy mắt, thả lỏng tay ra.
Hắn nhìn Lâm Lạc Thanh, mơ hồ còn cảm nhận được độ ấm trên môi y, rõ ràng là rất mềm ấm, lại nóng bỏng đến hắn hoảng hốt.
Tim hắn như đập như trống đánh hò reo, ồn ào không chịu không chế, từng nhịp từng nhịp, đinh tai nhức óc.
Lâm Lạc Thanh hoàn toàn không nhận ra hành động vừa rồi của mình làm Quý Dữ Tiêu chấn động thế nào, lòng y tràn đầy vui sướng thắng lợi, kiêu ngạo nói, "Anh mới là heo lười."
Quý Dữ Tiêu bị câu nói lỗi thời của y làm cho tức cười, cái trống trong lòng thoáng bình tĩnh lại.
"Sao?" Lâm Lạc Thanh nghi ngờ nhìn hắn, "Em không có qua đâu, chắc chắn anh không có ý tốt."
"Nam thần của em là loại người này sao?"
"Có đôi khi nam thần của em không làm người có được không?"
Quý Dữ Tiêu:......
Quý Dữ Tiêu bất lực, chỉ có thể bóc miếng giấy note trên đầu xuống, dán chung một chỗ với tờ giấy【nam thần đẹp trai quá】Lâm Lạc Thanh viết, kéo ngăn kéo ra thả vào.
Lâm Lạc Thanh nhìn động tác của hắn, không ngờ hắn lại cất giữ mấy giờ giấy của mình, nhất thời có hơi vui vẻ, bèn sáp lại, hỏi hắn, "Kêu em tới làm gì?"
Quý Dữ Tiêu quay đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng.
Lâm Lạc Thanh nhìn dịu dàng trong mắt hắn, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Y đang nghĩ ngợi, tự nhiên cảm thấy mông mình bị đánh một cái.
"Bốp" một tiếng, tuy không mạnh, nhưng cực kì vang dội trong căn phòng yên tĩnh.
Lâm Lạc Thanh:!!!
Lâm Lạc Thanh hoang mang xấu hổ.
"Anh làm gì vậy?!" Y thẹn quá thành giận nói.
Quý Dữ Tiêu giơ tay nhéo mặt y, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, "Không phải em nói nam thần của em có đôi khi không làm người sao? Rất tốt, bây giờ anh ta không phải rất muốn làm người."
Lâm Lạc Thanh:!!!!
Lâm Lạc Thanh vội vàng đè quần ngủ mình lại, ôn hoà khuyên bảo dỗ dành: "Đừng mà nam thần, sao anh có thể không làm người được? Anh đẹp trai như vậy, anh là người tốt nhất trên đời này."
Vừa nói vừa nắm chặt lưng quần mình.
"Phải không? Giờ em không nói nam thần của em có đôi khi không làm người nữa à?"
Lâm Lạc Thanh đầu óc xoay chuyển rất nhanh, đen còn bị y nói thành trắng, lập tức nở nụ cười nói: "Đó là bởi vì nam thần của em là thần mà, thần thì làm sao ngày nào cũng làm người được, thần tất nhiên phải có bộ dáng của thần chứ, đúng không?"
Quý Dữ Tiêu mỉm cười, "Phải không?"
"Phải đúng."
Lâm Lạc Thanh thật cẩn thận lấy mặt mình rời xa tay hắn, "Ừ thì đó, nam thần anh nghỉ ngơi một chút đi nha, em đi rửa mặt."
Nói xong, y nhanh chóng xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Quý Dữ Tiêu bật cười, thầm nói đúng là kẻ dở hơi.
Chờ Lâm Lạc Thanh vào nhà vệ sinh, mới thở phào nhẹ nhõm, u là trời, thiếu chút nữa đã xuất phát chuyến sáng sớm rồi.
Y cầm bàn chải đánh răng, bôi kem đánh răng lên, nhưng nhanh chóng, Lâm Lạc Thanh đã phản ứng lại, không đúng nha, Quý Dữ Tiêu đi tắm còn không muốn mình giúp, có thể xuất phát với y không bằng?
Hừm, bị lừa nữa!
Đồ lừa đảo này, chỉ biết ghẹo y!
Lâm Lạc Thanh tức giận chà răng, xốc nước rửa mặt, rồi đi ra ngoài.
Quý Dữ Tiêu đã ngồi trên xe lăn, Lâm Lạc Thanh nhìn bộ dáng bình tĩnh của hắn, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ngang qua.
Quý Dữ Tiêu:???
"Gì vậy?" Hắn hỏi.
"Em suy nghĩ cẩn thận rồi." Lâm Lạc Thanh nhìn hắn, "Ngày mai đăng ký xong thì em với anh là chồng chồng hợp pháp, nên nếu nam thần không muốn làm người thì bắt đầu từ tối mai, anh có thể không làm người ~"
Quý Dữ Tiêu:???
Quý Dữ Tiêu nghi ngờ nhìn y, thầm nghĩ là như hắn nghĩ đó sao?
Lâm Lạc Thanh cười khom lưng nhìn hắn, "Dù sao thì tối mai cũng là đêm tân hôn của chúng ta, thích hợp để anh cởi da người làm cầm thú một hồi."
Quý Dữ Tiêu:...... Sao nghe như đang chửi mình vậy.
Hắn nhìn Lâm Lạc Thanh, "Em nói?"
"Em nói." Lâm Lạc Thanh tràn đầy tự tin, y không tin, như biểu hiện mấy ngày nay của Quý Dữ Tiêu, còn xuất phát với y được nữa à?
Lúc đó mà xảy ra chuyện gì mới là lạ.
Y không có sợ đâu!
"Được rồi." Quý Dữ Tiêu gật gật đầu, "Vậy tối mai, như em mong muốn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]