"Em nhớ ba em." Quý Nhạc Ngư nhỏ giọng nói. 
Vừa nói vừa giơ tay nắm tay Lâm Phi. 
Lâm Phi không quá thích tiếp xúc thân mật với người khác, lúc bị bé nắm lấy vô thức tránh né, nhưng Quý Nhạc Ngư đã hạ quyết tâm muốn dẫn nhóc rời khỏi nơi này, nên bé không chịu buông tay, mà ngước mặt lên, uất uất đáng thương nhìn nhóc. 
Lâm Phi bị bé nhìn như vậy, nhớ tới chuyện ba mẹ bé, lòng mềm nhũn, không giãy giụa nữa. 
Quý Nhạc Ngư kéo nhóc về, im lặng không phát ra tiếng nào, như sợ quấy nhiễu Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh mới ngủ. 
Bé chờ đi được hai bước, cách xa phòng Quý Dữ Tiêu một chút, mới mở miệng nói, "Em nhớ ba em, ngủ một mình không được nên mới muốn ba ngủ với em, nhưng tới cửa lại thẹn thùng nên không dám đi vào, mới đứng ở cửa." 
Bé nhìn Lâm Phi, giọng mềm mại, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ngoan ngoãn và đáng thương, "Anh ơi, anh đừng nói với ba em và chú Lâm được không, em không muốn làm họ lo lắng." 
Lâm Phi nghe bé nói, không nghi ngờ gì nhiều, gật gật đầu. 
Nhóc chỉ ngủ không được muốn uống nước, đúng lúc trong phòng không có nước, nên mới xuống lòng rót một ly, kết quả lúc đi ngang qua hành lang phòng Quý Dữ Tiêu, từ xa đã nhìn thấy Quý Nhạc Ngư đang đứng trước cửa phòng cậu, dán trên tường, tĩnh lặng như mèo. 
Quý Nhạc Ngư thấy nhóc gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào nói, "Anh thật tốt." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-cha-vai-ac/2304693/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.