Bác sĩ nói tình trạng chân của mẹ không quá nguy hiểm. Tuy nhiên, cần một khoảng thời gian từ ba đến bốn tháng để hồi phục và đi lại bình thường. Nghe được những lời này từ miệng vị bác sĩ lớn tuổi, lòng Tầm Phương như trút bỏ gánh nặng ngàn cân. Cô ríu rít cảm ơn ông ấy, sau đó quay về phòng bệnh.
Từ rất xa, Tầm Phương đã có thể nghe thấy giọng cười sảng khoái của mẹ pha lẫn trong tiếng nói trẻ thơ của em trai. Khóe môi Tầm Phương bất giác nâng cao, bước chân vô thức tăng tốc. Thông qua phần kính thủy tinh trên cửa phòng bệnh, Tầm Phương nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông và đôi mắt cong cong của mẹ mình. Chẳng biết hai người đó nói gì với nhau, thi thoảng cô lại thấy ý cười ẩn hiện trên mặt bà. Đã từ rất lâu rồi cô chưa được nhìn thấy mẹ cười, dù có cũng chỉ là nét cười gượng gạo, giả dối lừa gạt Tầm Phương yên lòng, nhưng bà không hề biết nụ cười đó mới là lý do làm cô bất an.
Cô biết mẹ không vui, biết mẹ lo lắng, nhiều đêm trằn trọc ngồi bên khung cửa sổ đến trời tờ mờ sáng. Có lẽ, người duy nhất có thể làm bà cười một cách thoải mái như vậy chỉ có thể là Đồng Song.
Cô rón rén bước vào, đứng sau lưng anh ho nhẹ vài tiếng. Đồng Song quay đầu, nụ cười trên gương mặt ngày càng nồng đậm, anh cất giọng nói vui vẻ.
"Hôm nay rảnh nên anh ghé qua thăm dì, tiện thể mua ít món dì thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815814/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.