Ngày đầu tiên Tầm Phương đi làm sau khi giả bệnh phải nói là vô cùng quái dị. Thái độ và lời nói của Dĩ Lâm đột nhiên quay phắt một trăm tám mươi độ, khiến người đã quen với sự cộc cằn của anh như cô một phen khiếp sợ. 
Trong bữa cơm trưa hôm đó, anh trở nên ôn hòa trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Nói không ngoa, so với trẻ em anh còn ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều. Bảo ăn thì ăn, bảo ngồi thì ngồi. Nếu bây giờ cô bảo anh nhảy lầu, có khi người đàn ông này cũng làm theo. 
Tầm Phương hắng giọng, gõ lên mặt bàn thủy tinh, nhẹ nhắc nhở. 
"Anh Lâm! Đến giờ ăn rồi!" 
Dĩ Lâm mím môi, gật đầu. Anh mò mẫm tìm ly sữa trên bàn, chầm chậm đẩy về phía trước, ngại ngùng nói: "Cái này cho cô." 
"Cho tôi?" Tầm Phương liếc nhìn ly sữa tươi trước mặt mình, lại nhìn đến người đàn ông đối diện: "Tại sao lại cho tôi? Anh bỏ độc vào ly sữa phải không?" 
Tình tiết giống các phim kiếm hiệp mà cô hay xem, đối thủ sẽ nhân lúc ta sơ ý cho kịch độc không mùi, không vị vào thức ăn. Sau đó, giống như Dĩ Lâm lúc này, hiền hoà đưa cho đối phương. Ngoài lý do đó ra, Tầm Phương không nghĩ được gì khác. Nói cô ngáo phim kiếm hiệp cũng được, nhưng mấy kiểu bỏ độc thế này thực tế có đầy. Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà. An toàn của bản thân là trên hết. 
Tầm Phương ngả lưng tựa ghế, nghi hoặc quan sát biểu cảm trên gương mặt anh. Đáng tiếc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815815/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.