Trong túi kẹo đựng từng viên kẹo được bọc chặt bằng giấy đường.
Chỉ tưởng tượng mùi kẹo cũng đã làm cho mọi người nhịn không được nuốt nước miếng, chứ đừng nói đến lớp giấy đường đẹp bên ngoài kia, có thể cất lại dán lên cửa sổ, khỏi cần nói cũng biết đẹp cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, trong ngõ nhỏ vang lên những danh xưng thân thiết như “anh Đại Bảo”, “em Đại Bảo”.
Đại Bảo bị bọn họ gọi đến nỗi một thân nổi da gà.
Đại Bảo đứng cao trên bậc thềm, cằm nhỏ giương lên, nhìn lướt qua người dưới một vòng.
Lúc trước ai mắng cậu bé, cậu bé đều ghi nhớ tất ở trong lòng đấy! “Được rồi được rồi, các cậu đừng chen chúc.” Đại Bảo từ trên cao nhìn xuống vung tay nhỏ bé, rất có khí thế chỉ huy nói, “Xếp hàng xếp hàng, các cậu ai cũng có phần.”
“Ai không nghe lời tớ sẽ không cho kẹo!” Đại Bảo nghiêm mặt bánh bao hù dọa bọn họ nói.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, bọn nhỏ đến đòi kẹt đều im lặng.
Đại Bảo bắt đầu phát đường cho từng người một.
“Vì sao Tiểu Hoa có hai viên, mà tớ chỉ có một viên chứ!” Một cậu bé lớn như Đại Bảo phàn nàn.
Đại Bảo nhìn cậu ta với đôi mắt đen như mực, nói từng chữ từng chữ: “Lần trước tớ nghe cậu nói xấu cha tớ với người khác.”
Cậu bé mím miệng, cổ co rụt lại, không dám nói nữa.
Quên đi, như vậy còn có thể cho cậu ta kẹo đã tốt lắm rồi!
Hu hu hu, sau này cậu ta cũng không dám chọc Đại Bảo nữa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-vo-cu-phao-hoi-trong-truyen/4388678/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.