Trên mặt Cố Thâm tuy rằng mang theo nụ cười, nhưng trong lòng cũng không vui gì hết.
Nhưng mọi người đều là hàng xóm cả, quan hệ giữa mấy nhà không nên quá ầm ĩ.
Vì thế Cố Thâm ứng phó trả lời vài câu: “Tối hôm qua trở về, phải ngồi xe lâu nên hiện tại còn có chút mệt mỏi.”
Hàng xóm nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Thâm, rốt cuộc thức thời nói muốn về nhà.
Nhưng Cố Thâm là một người biết làm người, quay đầu lại hô to một tiếng Đại Bảo: “Đại Bảo, kẹo hoa quả hôm qua ba mang về, con cầm đi chia cho mấy bạn nhỏ đi.”
Hàng xóm vừa nghe lời này, trên mặt càng cười tươi hơn, từ chối nói: “Có kẹo thì cứ giữ cho Đại Bảo đi, chia cho đám nhỏ làm gì cơ chứ?’
“Lúc tôi không ở nhà, Tiểu Lan cùng Đại Bảo đều nhờ mọi người chăm sóc, chia vài viên kẹo là chuyện nên làm.” Cố Thâm cũng cười.
“Giúp đỡ mà thôi, chứ không phải chuyện lớn lao gì.” Mọi người xua tay cười.
Nhưng nghe nói như vậy trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ cũng không phải là người đen tối gì, tuy rằng thấy Cố Thâm phát đạt, nhưng cũng không mong anh xảy ra chuyện.
Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ lại, Cố Thâm và Lý Ngọc Lan đều rất tốt.
Bình thường con hẻm này bọn họ muốn làm gì, Cố Thâm cũng đều bỏ tiền ra sức!
Người ta hiện tại có thể sống tốt, cũng là bản lĩnh của người ta, hâm mộ không được...
Mọi người mỹ mãn rời đi.
Mặc dù họ cũng không thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-vo-cu-phao-hoi-trong-truyen/4388677/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.