Lý Kiều Kiều đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, nhưng lúc này Tiền Phượng Anh chỉ cảm thấy cô ta hết thuốc chữa thật rồi.
Tiền Phượng Anh nghe không nổi nữa, bà ta cũng mặc kệ Cố Thâm sau này ra sao, bà ta chỉ biết nếu Lý Kiều Kiều thật dám làm chuyện trái với đạo đức như vậy, vậy bà ta khỏi cần cái mặt già này nữa!
Con người sống một khuôn mặt, cây sống một da.
Tiền Phượng Anh vì gương mặt này mà sống hơn nửa đời người, bà ta tuyệt đối không cho phép mặt mình bị hủy ở chỗ Lý Kiều Kiều!
Nghĩ tới đây, Tiền Phượng Anh quyết định thật nhanh, trực tiếp đẩy Lý Kiều Kiều vào trong phòng, sau đó khóa cửa lại.
“Nếu mày không muốn đi làm, vậy mấy ngày nay cứ ở nhà đừng đi ra ngoài.”
Lý Kiều Kiều bị nhốt trong phòng khiếp sợ.
Cô ta không tin nổi mẹ mình lại nhốt cô ta lại!
Nói như vậy, cô ta có thể làm gì đây? Lý Kiều Kiều phản ứng lại, điên cuồng vỗ cửa, hàng xóm đều tới xem vài lần, nhưng Tiền Phượng Anh nhất quyết không thèm quan tâm.
Cuối cùng Lý Kiều Kiều cũng rất mệt mỏi, vừa mắng vừa khóc ngất đi.
Đợi đến buổi tối, cha Lý Kiều Kiều là Lý Quý Sinh trở về.
Nếu đã thành vợ chồng, ở một mức độ nào đó Lý Quý Sinh và Tiền Phượng Anh là cùng một loại người, thậm chí mức độ coi trọng mặt mũi của Lý Quý Sinh còn nghiêm trọng hơn tiền Phượng Anh.
Từ hôm nay Lý Quý Sinh gọi điện thoại đến đơn vị Tiền Phượng Anh mắng bà ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-vo-cu-phao-hoi-trong-truyen/4388679/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.