Âm thanh của Lữ Vô Thiện ngày càng cổ quái: “Tôi bắt cóc Hoàng Tiểu Tinh?”
“Trương Sơn Thành, tôi cho rằng chuyện này là do cậu làm!”
“Ông điên rồi sao?”, tôi nói: “Lữ Vô Thiện, ông không cần giả bộ trước mặt tôi, ông hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của tôi, dù ông có ẩn náu sâu đến đâu tôi cũng sẽ tìm ra được!”
“Nói cho tôi biết, lần này ông bắt cóc người của tôi để làm gì?”
Lữ Vô Thiện trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Trương Sơn Thành, thứ tôi muốn tôi đã có được rồi, tôi cũng không muốn có bất cứ xung đột nào với Cục điều tra hiện tượng huyền bí nữa”.
“Tôi nói cho cậu biết, chuyện Hoàng Tiểu Tinh mất tích không phải do tôi làm, tôi rất muốn biết rốt cục Hoàng Tiểu Tinh đã mất tích như thế nào? Có phải đã bị cậu giết rồi hay không!”
“Bị tôi giết?”
“Ông bị điên rồi sao?”, tôi giận dữ nói: “Lữ Vô Thiện, không phải ông thì còn ai nữa!”
“Ông hết lần này đến lần khác ám sát tôi, đối phó với người bên cạnh tôi, ông làm vậy đủ chưa!”
“Bảo vật ông cũng lấy được rồi, sao ông còn không chịu dừng tay!”
“Ông là đồ khốn nạn!”
“Ông là thứ ác ma!”
Tôi cố hết sức la hét, tức giận.
Lữ Vô Thiện trầm mặc một lát, nói: “Trương Sơn Thành, cậu bình tĩnh một chút, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu”.
“Không giấu gì cậu, tôi cho rằng cậu giết Hoàng Tiểu Tinh, nhưng bây giờ xem ra còn có người khác”.
“Thôi đi!”, tôi cắt ngang lời của Lữ Vô Thiện: “Đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752012/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.