Hai ngày nay, tâm trạng căng thẳng của tôi cũng được thả lỏng. Tôi giao chuyện trong thôn lại cho Trần Kế Tần và hai tổ trưởng, còn tôi ở bên cạnh Trương Lệ.
Từ khi Trương Lệ gặp nạn nằm bệnh viện, tôi chẳng chăm sóc cho cô ấy đàng hoàng được, toàn là Triệu Linh Nhi chăm sóc.
Vết thương của Trương Lệ đã khỏi từ lâu, chỉ là cơ bắp lâu không hoạt động, cần phải luyện tập phục hồi chức năng để độ dẻo dai của cơ bắp được tốt nhất.
Bị thương ba tháng, sở cảnh sát cho Trương Lệ nghỉ năm tháng. Thật ra có tôi chữa trị, không tới một tháng là Trương Lệ đã khỏi rồi.
Trương Lệ cũng không nghỉ dài hạn, chỉ cần cô ấy khỏi là sẽ đi làm ngay. Bất kể là công việc hay là cuộc sống của mình, cô ấy đều vô cùng nghiêm túc.
Trước đây Trương Lệ ở kí túc xá của đơn vị, trong sở cảnh sát chỉ có hai nữ cảnh sát, mặc dù kí túc xá đơn sơ nhưng gọn gàng ngăn nắp. Tôi vốn định thuê một căn nhà ở khu tốt hơn chút cho Trương Lệ ở, nhưng Trương Lệ cứ từ chối. Cô ấy không muốn làm gì đặc biệt, cũng không muốn tiêu tiền bậy bạ.
Trương Lệ mồ côi từ nhỏ, vô cùng hiểu chuyện, chưa bao giờ tiêu linh tinh một đồng nào, dù biết tôi có tài sản chục triệu tệ cũng không muốn dùng tiền của tôi. Điều cô ấy cần là có tôi ở bên, là tình cảm chân thành của tôi.
Trương Lệ đã dần dần chấp nhận những người phụ nữ bên cạnh tôi, nhưng tôi thường hay nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752013/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.