Đội trưởng Lưu chụp một vài bức ảnh, nói: "Từ dấu vết có thế thấy, lỗ nhỏ này là do vật nặng đập một lần vào tường tạo ra". "Những khoảng trống và vết nứt xung quanh không có dấu vết của lần đập thứ hai". "Nhưng... đây là tường, bên trong có xi măng. Cho dù là dùng vật nặng cũng không ai có thể đủ sức để đập vỡ tường ngay lập tức, mà dấu vết này trông cứ như là dùng nắm đấm vậy". "Không có dấu vết nguỵ tạo ở miệng lỗ này". Tôi phải nói rằng đội trưởng Lưu phán đoán rất chính xác. Văn Nhã nhíu mày: "Đội trưởng Lưu, một nắm đấm có thể đập thành lỗ trên tường sao? Không thể nào chứ!" Đội trưởng Lưu hỏi ngược lại: "Vậy thì vật nặng nào có thể đập vỡ một cái lỗ lớn như vậy, sâu như vậy?" "Bức tường vô cùng cứng, cho dù là búa chuyên dùng phá tường, chắc chắn sẽ có nhiều vết nứt mà chỉ bị móp một chút, nhưng bây giờ, tường trực tiếp bị đập thủng một lỗ luôn". "Tôi chỉ đang phân tích dựa theo phán đoán của tôi, tôi cũng nghĩ là không thể nào, nhưng dấu vết trên hiện trường đã thể hiện rõ là như thế." "Hơn nữa, mặt đất rất sạch sẽ, không có dấu vết nào khác. Hoàng Tiểu Tinh lấy một bức tranh treo ở đây, đương nhiên là anh ta muốn che giấu dấu vết này, không muốn để người khác biết". "Bây giờ, theo phán đoán của tôi, Hoàng Tiểu Tinh và ai đó đánh nhau trong căn phòng này vào tối hôm kia". "Mọi người nhìn đây, bức tường bên cửa sổ, và bức tường bên cửa có một số vết xước". Tối hôm kia, tôi và Hoàng Tiểu Tinh đánh nhau, ngoại trừ cái lỗ mà Hoàng Tiểu Tinh đập ra, trên tường còn có một số dấu vết nhỏ. Đội trưởng Lưu có kinh nghiệm xử lý các vụ án nên đã sớm tìm ra. Tôi giả vờ hỏi: "Đội trưởng Lưu, ý của ông là việc Hoàng Tiểu Tinh mất tích có liên quan đến những dấu vết này sao?" Đội trưởng Lưu nói: "Chuyện này vẫn chưa rõ ràng. Hôm qua Hoàng Tiểu Tinh vẫn còn ở đây, không có gì bất thường, nhưng hôm nay lại mất tích". "Hai vị phụ huynh không phát hiện Hoàng Tiểu Tinh có rời đi, chứng tỏ Hoàng Tiểu Tinh bí mật rời đi. Lúc đi, anh ta còn gấp chăn, dọn dẹp phòng, không đem theo bất cứ giấy tờ gì cả". "Chứng tỏ anh ta không đi đâu xa". Sau khi đội trưởng Lưu điều tra ở đây, cũng không có kết quả. Không ai biết bạn bè của Hoàng Tiểu Tinh, chị Văn Nhã chỉ biết hai người bạn của Hoàng Tiểu Tinh, cả hai đều là đồng nghiệp cũ của chị Văn Nhã. Họ đều nói rằng họ không gặp Hoàng Tiểu Tinh. Sau khi điều tra chi tiết, đội trưởng Lưu đã yêu cầu tôi đợi, sau bốn mươi tám giờ, nếu Hoàng Tiểu Tinh không xuất hiện, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra toàn diện. Đội trưởng Lưu đi rồi, chị Văn Nhã vẫn chưa đi, chị ấy ở nhà, tôi an ủi chị Văn Nhã rồi mới về. Trong vài ngày sau đó, không có chuyện gì xảy ra, công trình vẫn tiếp tục, bởi vì Hoàng Tiểu Tinh mất tích nên công trình phải bầu lại một người phụ trách. Ban đầu tôi muốn Trần Kế Tần phụ trách, nhưng tên này hoàn toàn không thích hợp làm người phụ trách, cũng không biết tí gì về ngành kiến trúc. Nên chỉ đành để lãnh đạo của Cục Xây dựng đích thân phụ trách chuyện này. Tôi đều sẽ lần lượt xem qua tất cả các tài khoản và mục thanh toán, không sợ bọn họ biển thủ, nếu bị tôi bắt được, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Đồn cảnh sát cũng đã bắt đầu điều tra toàn diện, tôi phối hợp với đồn cảnh sát tổ chức cho người dân trong thôn lên dãy núi phía sau tìm kiếm, thậm chí còn đi đến các thôn khác để tìm kiếm, nhưng căn bản vẫn không tìm thấy Hoàng Tiểu Tinh. Vị trí điện thoại di động của Hoàng Tiểu Tinh cũng không xác định được. Hoàng Tiểu Tinh rơi khỏi vách núi, trên núi không có tín hiệu, hệ thống của Công an không thể xác định được vị trí. Hoàng Tiểu Tinh mất tích, cả thôn đều truyền nhau tin đồn. Chị Văn Nhã mấy ngày nay rất buồn, chị ấy cũng bỏ bê hết công việc, cả ngày lo lắng cho Hoàng Tiểu Tinh. Vào buổi chiều ngày thứ tư, tôi đang ở trong Ủy ban thôn để thảo luận các vấn đề với người của Cục Xây dựng thì nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn từ một số ẩn. Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Đó hẳn là cuộc gọi của Lữ Vô Thiện. Có vẻ như ông ta gọi vì chuyện của Hoàng Tiểu Tinh. Đừng có nhận rằng ngươi đã giết Hoàng Tiểu Tinh". "Bây giờ vẫn chưa thích hợp để đối đầu với Lữ Vô Thiện". Tôi có chút khó hiểu: "Chúng ta giết Hoàng Tiểu Tinh, không phải là muốn dụ Lữ Vô Thiện ra ngoài sao?" "Lữ Vô Thiện mới là kẻ chủ mưu của mọi chuyện. Tiêu diệt Lữ Vô Thiện thì mọi chuyện sẽ kết thúc". “Bây giờ tình hình đã thay đổi”, tiên nữ Thanh Thuỷ giải thích: “Trước đây, chúng ta nghĩ rằng Hoàng Tiểu Tinh chỉ là người thường, có thể giết anh ta một cách dễ dàng. Cho dù Lữ Vô Thiện có mạnh đi nữa cũng không mạnh được bao nhiêu”. "Nhưng bây giờ, một Hoàng Tiểu Tinh ẩn nấp kĩ đến mức suýt chút nữa quét sạch toàn bộ chúng ta. Vậy thì Lữ Vô Thiện phải là người mạnh hơn Hoàng Tiểu Tinh, hoặc là có thế lực khác đứng sau Hoàng Tiểu Tinh". "Thực lực của ngươi hiện tại không đủ để đối chọi với những thế lực này. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Khi thực lực của ngươi được cải thiện và hoàn toàn có thể tranh đấu được với những người này hẵng tính sổ bọn họ". "Làm như vậy không phải vì sợ Lữ Vô Thiện, không phải sợ kẻ địch, mà là chúng ta cần phải nhẫn nhịn. Nếu bây giờ đối đầu trực tiếp với Lữ Vô Thiện, ta lo lắng ông ta sẽ lại tấn công những người bên cạnh ngươi, hoặc phái người mạnh hơn tới ám sát ngươi". "Quan trọng hơn là, kẻ thù ở chỗ tối, chúng ta ở ngoài sáng, ngươi vẫn luôn ở trong thôn, cũng đâu biết gì về Lữ Vô Thiện". Khi tiên nữ Thanh Thuỷ nói như thế, tôi cảm thấy hơi sợ hãi, quả thực Lữ Vô Thiện ẩn nấp quá kĩ, tôi không biết gì về ông ta, nhưng tôi chắc chắn rằng ông ta biết mọi thứ về tôi. Hoàng Tiểu Tinh là người dị năng cấp ba, nếu một kẻ mạnh như vậy ám sát tôi, tôi chắc chắn chạy không thoát. Tôi hỏi tiên nữ Thanh Thuỷ: "Tôi nên làm gì bây giờ?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Tốt nhất là nên làm hòa với Lữ Vô Thiện, hoặc là dùng Cục điều tra hiện tượng huyền bí kiềm chế Lữ Vô Thiện". "Trước tiên hãy nghe giọng điệu của Lữ Vô Thiện. Nếu ông ta kiên quyết tranh đấu đến chết thì chúng ta cũng chơi đến cùng. Nếu ông ta có ý muốn làm hoà là tốt nhất". Sự trao đổi ý thức chỉ trong một khoảnh khắc. Tôi rời khỏi Ủy ban thôn và nghe điện thoại. “Trương Sơn Thành, đã lâu không liên lạc, cậu thế nào rồi?”, giọng nói của Lữ Vô Thiện có chút kì quái. Nghe thấy giọng nói của Lữ Vô Thiện, tôi rất tức giận: "Lữ Vô Thiện, mẹ nó chứ, ông nói cho tôi biết, có phải ông bắt cóc Hoàng Tiểu Tinh rồi không!" "Tôi nói cho ông biết, ông cứ đợi đấy, rồi có một ngày, tôi sẽ tìm thấy ông rồi băm vằm ông ra!" Giọng của Lữ Vô Thiện hết sức kinh ngạc: "Tôi bắt cóc Hoàng Tiểu Tinh?" Tôi gào lên: "Lữ Vô Thiện, lúc trước ông còn bắt cóc người phụ nữ của tôi, tôi nói thật, cô gái bị ông bắt cóc hiện tại đã gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí!" "Bây giờ, ông lại bắt cóc anh Tiểu Tinh, chuyện này, ông không xong với tôi đâu, tôi nhất định dùng lực lượng của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đối phó với ông!" Lần này Lữ Vô Thiện gọi cho tôi chắc chắn là để hỏi về Hoàng Tiểu Tinh. Việc Hoàng Tiểu Tinh mất tích đã được lan truyền từ lâu. Lữ Vô Thiện không thể liên lạc với Hoàng Tiểu Tinh, ông ta điều tra một chút là biết Hoàng Tiểu Tinh đã xảy ra chuyện. Vì vậy, tôi đánh đòn phủ đầu, nói việc Hoàng Tiểu Tinh mất tích là do Lữ Vô Thiện làm。
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]