Sau bữa tối, Trần Kế Tần đến gặp tôi, nói rằng người của Cục Xây dựng đang tìm Hoàng Tiểu Tinh để ký một văn kiện.
Tôi nói với Trần Kế Tần rằng Hoàng Tiểu Tinh đã bị tôi giết.
Tôi không có gì phải giấu Trần Kế Tần cả.
"Hoàng Tiểu Tinh chết rồi? Anh ta còn lợi hại hơn đại ca cơ mà?", Trần Kế Tần sửng sốt: "Lãnh Nguyệt và Mạc Vũ đều đã rời đi?"
“Ừ”, tôi gật đầu: “Đừng nói với ai về những chuyện này, kể cả Lý Tuyết Diễm cũng không được”.
"Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm".
Vẻ mặt Trần Kế Tần đầy kinh hãi: "Đại ca, sau này chúng ta có thể sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, kẻ thù của chúng ta quá mạnh..."
Tôi cười, nói: "Đừng lo, những chuyện này sẽ không liên luỵ đến anh đâu. Việc anh cần làm là quản lý tốt việc trong thôn”.
Tôi đang nghĩ, Trần Kế Tần vẫn luôn làm việc cho người dân trong thôn, được sự công nhận của người dân trong thôn. Sau khi tôi rời thôn, Trần Kế Tần có thể làm trưởng thôn.
Xét cho cùng, Trần Kế Tần là một người bình thường, không có thực lực. Còn tôi sau này sẽ lăn lộn trong giới tu luyện, Trần Kế Tần chỉ có thể ở lại thế giới của người thường.
Tôi và Trần Kế Tần cùng nhau đến Ủy ban thôn, người của Cục Xây dựng nhìn thấy tôi liền hỏi Hoàng Tiểu Tinh, tôi nói rằng tôi không nhìn thấy anh ta.
Sau đó, chúng tôi đến nhà của Hoàng Tiểu Tinh, bố mẹ của chị Văn Nhã nói với chúng tôi rằng họ đã làm xong bữa sáng, gọi Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752010/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.