“Ăn nói bậy bạ!”, tôi đáp lại: “Mạc Vũ trước nay bị phong ấn ở đây, không cách nào thoát ra, sao có thể ra ngoài hại người, sao có thể liên quan đến chuyện thầy khai quang?”
Lôi Dương nói: “Trương Sơn Thành, cậu quá ngây thơ rồi”.
“Cậu có biết đầu bên kia hang động mà trước đó các cậu vào nằm ở đâu không?”
“Bây giờ tôi nói cho cậu biết, nó nằm ở nghĩa trang của thôn các cậu!”
“Vì sao cô ta lại còn sống, vì sao lại sống được một nghìn năm?”
“Cô ta không chỉ dựa vào linh khí, mà còn có máu tươi của đàn ông và âm khí của phụ nữ!”
Trong thôn chúng tôi có nhiều người chết như vậy đều là do Mạc Vũ gây ra?
Nghĩa trang...
Thi thể trong nghĩa trang đã biến mất, mà lối đi vừa rồi chúng tôi tiến vào lại dẫn đến nghĩa trang!
Tôi không dám tin nhìn Mạc Vũ, hỏi: “Chuyện thầy khai quang của thôn chúng tôi tương truyền đã tồn tại từ xưa đến nay, Mạc Vũ, cô hãy nói cho tôi biết, người trong thôn chúng tôi có phải do cô giết hay không?”
“Thi thể trong nghĩa trang biến mất có phải là cô làm không?”
“Những cặp vợ chồng mới cưới, nếu cô dâu chưa khai quang thì chồng đều chết, có phải là do cô làm không?”
“Trương Sơn Thành!”, Mạc Vũ căm giận nhìn tôi, hỏi: “Anh cho rằng là tôi giết?”
“Tôi luôn bị phong ấn ở đây, anh nói tôi nghe, tôi làm sao đi hại người?”
Tôi cũng giận dữ chất vấn: “Vậy cô giải thích cho tôi xem, lối đi trong nhà đá kia là sao?”
“Vì sao lại thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751922/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.