Lý Phương lăn qua một bên, bò dậy, tiện tay túm lấy ga trải giường, choàng lên người rồi đi ra cửa, trưởng thôn kéo chị ta lại, hỏi: “Em đi đâu?” 
“Em… Hôm nay em không muốn làm”, Lý Phương nói. 
“Cái gì!”, trưởng thôn gầm lên: “Anh đã cởi cả quần rồi đây này! Em lại nói là không muốn làm sao?” 
“Mẹ kiếp, chia tay!”, Lý Phương lại nói. 
"Kiếm cớ chia tay à, hôm nay dù em không muốn cũng phải làm!”, vừa nói ông ta vừa đẩy Lý Phương xuống giường, định cưỡng ép. 
Tôi ngồi xổm trong thùng nước, không nói cũng biết khó chịu như nào. Thật không ngờ ông trưởng thôn với vẻ ngoài hòa nhã, bình dị, gần gũi lại làm ra chuyện hoang đường như thế này. Thật đúng với câu nói, ban ngày là giáo sư, ban đêm là cầm thú. 
Lẽ nào, hôm nay tôi được xem phát sóng trực tiếp khi ngồi trong thùng nước này sao? 
Lâm Ngọc Lam vẫn còn đang trốn trong vườn cây ăn quả. 
Khi đang phải nhẫn nhịn sự khó chịu này thì đột nhiên tôi lại thả bom. 
"Bủm!” 
Trong thùng nước nổi lên hai cái bong bóng. 
“Tiếng gì vậy?”, trưởng thôn dừng lại, vểnh tai lên lắng nghe. 
Tôi giật mình, cái rắm chết tiệt, sớm không nổ, muộn không nổ lại cứ nổ đúng cái lúc này! 
“Có tiếng gì sao?”, Lý Phương ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải: “Làm gì có!” 
Trưởng thôn chầm chậm đi lại gần thùng nước. 
Tim tôi đập thình thịch, còn căng thẳng hơn thằng ăn trộm. Kết cục, càng căng thẳng thì lại càng tệ hại. 
“Bủm!” 
Lại một phát rắm nữa nổ ra. 
“Thứ quái gì vậy?”, trưởng thôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/160624/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.