Tôi bị dọa sợ khiếp vía, nhất thời không hiểu xảy ra chuyện gì, cũng không dám lên tiếng, lo sợ đối phương biết là tôi nên đành gắng sức đẩy ra.
Người kia bị tôi đẩy, đụng trúng một cái thùng gỗ trong nhà bèn trách móc: “Quỷ sứ, anh làm gì vậy?
Bình thường chẳng phải sốt sắng lắm sao? Sao hôm nay lại đẩy em ra thế?”
Lần này thì tôi hiểu rõ rồi, đây là Lý Phương, vợ của Lôi Đắc Mã.
Năm nay Lý Phương tầm ba mươi tuổi, dáng người mảnh mai, mặt tựa hoa đào, là một người phụ nữ có tiếng trong thôn chúng tôi. Nghe nói khi được gả cho Lôi Đắc Mã, chị ta không còn là gái tơ nữa nên về phương diện đó rất sung mãn, Lôi Đắc Mã không chịu nổi chị ta nên thường một mình tới căn nhà gỗ trong vườn cây ăn quả gác đêm.
Mấy ngày gần đây, Lôi Đắc Mã không ở nhà, không ngờ Lý Phương lại qua đêm ở đây.
Mượn ánh trăng yếu ớt duy nhất ngoài cửa sổ rọi vào, tôi kinh ngạc phát hiện, Lý Phương không hề mặc quần áo!
Cơ thể chị ta trắng nõn, đôi gò bồng đầy đặn rung lên nhè nhẹ khi nói chuyện.
Nhìn tráng sĩ trên yên ngựa, ngắm giai nhân dưới ánh trăng, hơn nữa lại là một cow thể vừa bước ra từ làn nước.
Tôi không chịu đựng nổi, quay người định bỏ đi, nào ngờ Lý Phương lao tới, chộp lấy tay tôi, nói: “Cậu là Trương Sơn Thành à?”
“Là… Là tôi. Chị Lý Phương, ngại quá, tôi…Tôi không cố ý!”, tôi vừa nói vừa rụt tay lại nhưng Lý Phương nắm chặt lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/160623/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.