Tôi không giống như những người khác. Những tiết học với tôi như một gánh nặng. Người ta có thể vui vẻ nhìn ngắm người thầy giáo đẹp trai trên bục giảng, lâu lâu lại làm đẹp để gây sự chú ý. Thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra để chơi như chưa có chuyện gì... Tôi nhìn toàn bộ, nam lẫn nữ người ta học rất vui vẻ. Còn tôi mang bộ mặt xám xịt nhìn chằm chằm quyển vở như muốn đốt cháy nó.
Tôi là người vô tâm, có lẽ gần giống như vậy. NHưng không hiểu sao lần này thấy hắn tôi lại lo lắng, vô cùng lo lắng. Mà sau một hồi suy luận nát óc tôi cũng chẳng biết tôi đang lo lắng về vấn đề gì.
Có lẽ bản thân tôi xem hắn như một tên sắc lang chuyên quậy phá rồi dở trò nghịch ngợm. Có lẽ tôi xem hắn như một đứa nhóc chỉ biết dở trò sau lưng để trả thù tôi. Nhưng lần này có lẽ tôi xem hắn như một người thầy có thế lực hùng mạnh đằng sau mà sợ hãi. Bỗng chốc tôi lại thấy mình ngu ngốc đến buồn cười. Đang rảnh rỗi tự nhiên lại đi chọc ổ kiến lửa. Nhất là ánh mắt của hắn lạnh lùng khi đuổi Minh Tâm ra khỏi phòng học, chính lúc ấy, tôi liền biết bản thân mình không hiểu hắn. Một chút cũng không hiểu.
Tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà học, nhìn đồng hồ cứ chỉ điểm từng giây mà như trải qua hàng vạn thế kỷ. Tôi công nhận, tôi hôm nay có khác ngày thường.
"Reng reng" Tiếng điểm báo giờ học hết thúc. Nhìn mặt trời cũng nhô lên cao, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-soi-han-la-nai/97574/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.