Vừa về đến nhà tôi liền nhận được giấy thông báo nhập học. Gọi là nhà nhưng cũng không phải là nhà, mà thực chất là nhà ở nhờ. Ở nhờ nhà Bảo Bảo.
Nếu như tôi nghĩ, khi từ bệnh viện trở về, tôi sẽ sống bình yên trong cô nhi viện qua ngày như sự thật chẳng giống như vậy chút nào. Ngày nào Bảo Bảo cũng chạy qua chơi rất phô trương. Như thế nào gọi là phô trương?
Ví dụ như từ cô nhi viện của tôi chỉ cách nhà cô ấy chưa đầy một kilomet. Cô ấy liền đi xe ô tô sặc sỡ kia để mà đi qua. Ngày nào cũng đi vài trăm lần như vậy, hết bắt tôi xuống đón cũng bắt Bảo Bảo lên dẫn tôi đi. Cái này không mệt chết cô ấy cũng mệt chết tôi.
Chưa kể đến. Mấy tên xã hội đên ngày ngày xếp thành hàng dài đứng trên đường từ nhà đến cô nhi viện khiến tôi không có lỗ nào để chui xuống đất. Cái này có thể nói là "thụ sủng nhược kinh", vậy nên món quà lớn như vậy tôi không thể chấp nhận được. Đành phải mặt dày mày dạn don chỗ ở qua nhà Bảo Bảo.
Hôm nay trời nắng rất đẹp, những tia nắng vô định chiếu những tia nắng ấm áp lên căn phòng, ngọn gió mát thoang thoảng mang theo mùi hương cây cỏ chen lấn luồn qua ô cửa sổ rồi phảng phất qua người làm người ta có cảm giác thật thoải mái.
Tôi hôm nay dậy sớm để đi học. Cổng trường đại học mở ra để chào đón một người như tôi quả thật không dễ dàng chút nào. Tôi nhìn qua thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-soi-han-la-nai/97573/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.