Chương trước
Chương sau
Tôi nghe cục trưởng lùn nói ngọn núi sau thất thôn kia biến mất là do hiện tượng tự nhiên, tôi kinh ngạc đến nỗi nghĩ rằng mình vừa hỏi một câu hỏi quá ngu ngốc, tôi thậm chí còn không thể khép miệng lại.

Một ngọn núi biến mất là hiện tượng tự nhiên sao?

Cục trưởng lùn nhìn thấy tôi sững người, vẫy tay với tôi, đang định lên tiếng giải thích thì ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói nặng nề: “Dưới chân núi trống không, nhà địa lý học nói ngọn núi chìm xuống có thể là hiện tượng tự nhiên!”

“Trường Sinh!” Tôi vội quay đầu nhìn đội quân đứng trước cửa, vô cùng buồn bực nhìn Trường Sinh của tôi, nói: “Sao anh biết dưới chân núi trống không? Dưới chân núi Côn Lôn cũng trống không sao? Đây chính là nơi có long mạch đứng đầu Trung Quốc, hơn nữa mấy lần trước chúng ta cũng không phát hiện dưới chân núi trống không mà?”

“Chỉ sợ là tất cả mọi thứ dưới chân núi Côn Lôn đều biến mất?” Trường Sinh đưa tay về phía tôi, sau đó giữ chặt cánh tay tôi và đi đến gần cục trưởng lùn, nói: “Vị thượng tướng mặc quân trang kia mang theo nhiều người như vậy đi đối diện với quỷ Thái Tuế, mục đích cuối cùng là cái phía dưới của sông Âm, đúng hay không? Nếu không một tên quỷ Thái Tuế phát hiện chưa đến một ngày mà đã có bộ đội tinh nhuệ như vậy đi vào trong hang núi kia sao!”

“Khụ! Khụ!” Cục trưởng lùn ho khan một tiếng, ông ta chỉ vào Trường Sinh và nói với tôi: “Cậu La đây cũng không nói chuyện dễ dàng như cô!”

Tôi không ngờ tới có một ngày nào đó tình huống sẽ ngược lại, có người sẽ nói Trường Sinh không dễ nói chuyện như tôi, chỉ đành phải cúi đầu cam chịu.

Trong lòng tôi đang suy nghĩ về thái độ của người mang quân trang đối với sông Âm và thái độ đối với con quỷ Thái Tuế, xem ra hiện tại ông ta bảo chúng tôi đi đối phó với quỷ Thái Tuế giống như là tìm chúng tôi để giải quyết chướng ngại vật cho ông ta vậy. Nếu không dựa vào quyền lợi trong tay ông ta, cho dù có thiêu đốt cả ngọn núi này cũng có thể dùng máy bay để dập lửa.

Nhưng Trường Sinh lại trầm giọng nói với cục trưởng lùng: “Ông cũng không cần cường điệu điều đó với tôi, tôi cũng biết ông sẽ không nói sự thật cho chúng tôi, trực tiếp đi xem con sông Âm đi!”

“Ha ha! Cậu La đây đúng là một người công tư nghiêm minh, tham công tiếc việc nha!” Cục trưởng lùn mỉm cười, nhìn đồng hồ dưới tay rồi nói: “Cục trưởng Cao và mọi người còn bốn mươi phút nữa là đến rồi, chúng ta đi đến đường cao tốc chờ bọn họ đi!”

Tôi gật đầu đồng ý, đã thấy Trường Sinh vẽ trong lòng bàn tay tôi, sau đó chỉ thấy một ít sợi tơ lạnh lẽo màu đen và Khiên Hồn dẫn màu đen bay đến người của cục trưởng lùn. Trường Sinh nặng nề nhìn tôi rồi nói: “Nhìn xem phản ứng của Âm Long và Lệ Cổ đi!”

Tôi còn chưa hiểu anh đang nói cái gì, trong lòng bắt đầu có cảm giác lo lắng, Âm Long nằm trên eo tôi nhanh chóng di chuyển, sau đó Lệ Cổ ở trong lòng tôi cũng bắt đầu kêu la.

Trong lòng tôi lập tức cảm thấy không ổn, vị cục trưởng lùn này có vấn đề sao?

“Bây giờ đừng nói chuyện, chúng ta cứ đi theo là được rồi, trên người của người này có rất nhiều cổ trùng, ngay cả cô cũng không nhìn thấy, có thể thấy ông ta che dấu rất kỹ như thế nào. Còn có Âm Long…vừa rồi tôi dùng sợi tơ màu đen thử nó nhưng nó lại không có phản ứng gì, điều này càng kỳ lạ hơn.” Lời nói của Trường Sinh vang lên trong lòng tôi, khi tôi nghiêng đầu qua nhìn, môi anh lại mím chặt, không hề mở ra.

Trong lòng tôi thấy kinh ngạc, đây rốt cuộc là cách truyền âm gì trong võ lâm hay sao?

“Đừng suy nghĩ nhiều, đây chính là tác dụng khác của Tác Hồn dẫn.” Thật là ngạc nhiên, giọng nói của Trường Sinh lại nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.

Tôi vội gật đầu, giả vờ như đã bị chọc giận, theo cục trưởng lùn đi về phía trước.

Nhưng trong lòng tôi lại dậy sóng, ban đầu cứ nghĩ rằng những người ở phía trên có thể đáng tin cậy, lại không ngờ rằng suy nghĩ của chúng tôi đã sai lầm ngay từ đầu rồi.

Trên người của vị cục trưởng lùn này rõ ràng là có cổ trùng, hơn nữa cổ thuật cũng không thua kém gì Trường Sinh, chắc chắn có thể cảm nhận được Tác Hồn dẫn, sao lại làm như không có chuyện gì xảy ra?

Đây có phải là bề ngoài bình tĩnh của ông ta không? Hay là ông ta muốn che đậy?

Cục trưởng Cao dường như không quan tâm đến những gì chúng tôi đang suy nghĩ, ông ta đi về phía trước, còn rất hài hước mở cửa xe ra giúp tôi, làm một hành động rất quý ông.



Vừa lên xe, mọi người đều im lặng, ngay cả người vừa đến cục cảnh sát đã vui vẻ như cục trưởng lùn cũng trở nên trầm lắng trên đường đi.

Bởi vì tôi và Trường Sinh đều là người ngoài cho nên chỉ có thể trao đổi ánh mắt với nhau. Cứ tưởng rằng vẫn luôn im lặng như thế này nhưng khi thấy xe gần đi đến giao lộ trên cao tốc, cục trưởng lùn đột nhiên quay đầu nhìn tôi và Trường Sinh rồi nói: “Quên mất chưa nói cho hai người, lần này còn có một nhân vật lớn đến đây, có thể là hai người không biết nhưng trong giới của chúng tôi thì vô cùng nổi tiếng!”

“Ai vậy?” Tôi nhìn Trường Sinh đang nghiêm nghị, việc hỏi thăm này tất nhiên tôi phải làm rồi.

Cục trưởng lùn cười ha ha, nói với tôi: “Thật ra cô biết người này, chỉ là cô không nhận ra mà thôi!”

Tôi cau mày, trong lòng tự hỏi người trong ngành với cục trưởng lùn tôi quen biết mà lại không nhận ra rốt cuộc là ai?

“Đợi lát nữa cô sẽ nhìn thấy, đừng có giật mình là được!” Cục trưởng lùn xua tay với tôi, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Còn hơn mười phút nữa là sẽ đến đường cao tốc, hai người sắp xếp kỹ những chuyện nên biết. Lúc đó, chúng ta có thể nói chuyện hợp nhau hơn!”

Tôi liếc mắt nhìn Trường Sinh còn đang giả vờ nghiêm nghị, tôi muốn nhìn vẻ mặt của anh để đoán ra người nổi danh mà tôi biết mà lại không nhận ra rốt cuộc là người nào!

Nhưng gương mặt của Trường Sinh cũng đang nhíu lại, anh lắc đầu với tôi, tỏ vẻ không biết.

Tôi chỉ phải thở dài, may mắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Tôi mở ba lô của mình ra, lấy chân đá đa Trường Sinh, ra hiệu cho anh nhìn giúp tôi, sau đó làm sạch những thứ có trong ba lô.

Ở bên trong có kim bạc mang long khí và một bao đựng Kiến Mộc cùng tấm vải đỏ đã được đè xuống bên dưới, còn có một ít đồ cũng cần được kéo lên. Lá bùa dán ở trên người cũng cần dán lên, còn những thứ khác như kiếm gỗ đào và ấm trúc đỏ đều phải đặt ở hai đầu của ba lô.

Lúc tới đây vì sợ người ta sẽ nhìn thấy, cho nên tôi đã cất chúng thật kỹ trong ba lô, điều này sẽ thuận tiện hơn khi tôi muốn sử dụng chúng, vì vậy tôi phải lấy ra trước.

Đồ đạc còn chưa sắp xếp xong, tôi đã nghe thấy cục trưởng lùn ở phía trước hắng giọng một chút, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt hờ hững nói: “Đến rồi, cô Trương đã chuẩn bị tốt rồi!”

Tôi biết ông ta đang nói về việc gặp người nổi danh mà tôi nhận thức nhưng lại không biết, tôi gật đầu với ông ta, nhanh chóng nhét những đồ vật đã sắp xếp vào trong ba lô. Sau đó, tôi ném ba lô về phía sau rồi cùng Trường Sinh xuống xe.

Chỉ thấy lão Miêu cam chịu số phận cõng sư công ở trên lưng, lão thở phì phò nhìn tôi. Cục trưởng Cao ở một bên giống như không có việc gì, đứng sau người lão Miêu, phía sau ông ta là sư thúc xách theo hai cái rương lớn đến nổi có thể để người ông vào bên trong. Còn có cô nàng mập đang mang theo một cái ba lô còn lớn hơn cả mình.

Tất nhiên Ngụy Yến và Vương Uyển Nhu cũng đến đây, hai người này nhìn tôi và cười khó xử, những người khác không nhìn thấy cho nên cũng không cần chào hỏi.

Nhưng đằng sau những người này, chúng tôi thấy hai người tóc hoa râm được người khác đỡ xuống xe, một người trong đó nhìn tôi chằm chằm và tức giận nói: “Chúng tôi đến đây chỉ để chơi!”

“Ông nội Đinh?” Tôi lập tức nóng nảy, hai vợ chồng này rốt cuộc không chịu nổi đợi ở nhà vài ngày đúng không?”

Lần này tới đây để giám sát, hay là tới để hỏi tội đây?

“Ông Đinh!”

Ông ấy không hề lên tiếng với chúng tôi, cục trưởng lùn nghe vậy thì cười ha hả, vỗ tay nghênh đón: “Lần này ông Đinh có thể đến đây, thật sự làm cho tôi rất vui mừng!”

“Tiểu lùn!” Tổng giám đốc Đinh liếc mắt nhìn ông ta một cái, trên mặt nặng nề nói: “Nếu không phải con của tôi và cháu gái của tôi đều ở trong này, làm sao tôi có thể đến đây được chứ!”



“Ông Đinh sao lại nói như vậy!” Cục trưởng lùn mỉm cười, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai của sư công và lão Miêu và nói: “Hiếm khi mà bốn chúng ta tụ họp lại một chỗ, tuy nhiên chuyện này so với chuyện người phụ nữ ở động Lạc Hoa và Miêu Trại năm đó còn khó khăn hơn nhiều.”

“Khụ!” Sư công ho khan một tiếng, ông ấy liếc nhìn tôi, gương mặt có chút khó coi nói: “Chuyện lần này mấy lão già như chúng ta làm là được rồi, lôi kéo bọn nhỏ vào làm cái gì!”

“Ồ!” Cục trưởng lùn nhướng mày, nhìn sư công nói: “Lão Tần hình như không còn giống với năm ấy, năm ấy mạng của Hắc Cảnh, ông không thèm coi trọng. Lần này, sao ông lại để ý để một cô nhóc với một tên tiểu tử vậy?”

Mặt của sư công đỏ lên, ông ấy hơi ngại ngùng, nhìn cục trưởng lùn và nói: “Con mẹ nó ông đừng có nhiều lời, đừng nghĩ rằng tôi không biết những chuyện mà ông đã làm trong bóng tối mấy năm nay!”

“Tôi làm cái gì?” Cục trưởng lùn cười ha ha, ông ta chỉ vào tổng giám đốc Đinh rồi nói: “Tôi làm chuyện trong tối cũng không nhiều bằng ông Đinh đây.”

“Bây giờ nói cái này có ích lợi gì!” Tổng giám đốc Đinh nhìn tôi và Trường Sinh, ông ấy trừng mắt nhìn cục trưởng lùn, sau đó nắm lấy tay phu nhân Đinh, thoải mái đi lên xe và nói: “Các người không đi đến sông Âm thì làm sao biết dưới sông Âm có cái gì?”

“Đi thôi!” Sắc mặt Trường Sinh như bình thường, anh nắm lấy tay tôi, dường như không hề ngạc nhiên một chút nào với tình hình hiện tại.

Còn tôi thì lại tái mét cả ruột gan, tổng giám đốc Đinh? Lão Miêu? Còn cả bốn người cục trưởng lùn có liên quan gì đến mẹ tôi năm ấy nữa?

Sư công biết chuyện này nhưng lão Miêu lại nói như thế nào?

Không phải lão vẫn luôn gây khó dễ với sư công sao? Hơn nữa sư phụ cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, nếu không phải lão Miêu ra tay với tôi ở nhà họ Đinh, có lẽ chúng tôi sẽ không gặp được lão Miêu?

Nhà họ Đinh?

Ký ức của tôi dường như được xâu chuỗi ngay lập tức.

Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với lão Miêu là lão hạ cổ lên người của con trai nhà nào đó ở Du Thụ Loan, sau đó sư thúc bị tổn thương bởi con cương thi lão hóa của tổng giám đốc Đinh.

Khi tôi nhìn thấy lão, lão đang dẫn linh hồn của tổng giám đốc Đinh và phu nhân Đinh đi, sau đó lão lấy người giấy bắt tôi đi. Nhưng sư phụ và sư thúc đã cứu tôi ra, lúc đó tôi muốn đuổi theo lão Miêu nhưng sư phụ lại không cho.

Hiện tại nhớ lại, tôi chỉ hận mình lúc đó còn quá nhỏ nên chưa hiểu chuyện, những chuyện này từ khi bắt đầu đều con liên quan đến sư phụ và tổng giám đốc Đinh.

Cho đến bây giờ, tôi chưa từng nghi ngờ từ lúc ban đầu tổng giám đốc Đinh có quen biết lão Miêu, buồn cười nhất chính là mấy ngày nay lão Miêu cứ đi ra đi vào nhà họ Đinh, thế mà tổng giám đốc Đinh cũng không thèm chào hỏi một cái, hoàn toàn xem lão là một người không hề quen biết.

Bụng dạ của hai người này khiến cho tôi cảm thấy thật sợ hãi!

Nhất là tổng giám đốc Đinh, nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn lấy một thân phận bình thường ở bên cạnh tôi nhưng lần này lại biến thành một người có liên quan đến chuyện nuôi dưỡng cổ thần của mẹ tôi, rốt cuộc biến cố đó lớn đến mức nào?

“Đi thôi!” Trường Sinh kéo mấy cũng không kéo được tôi, anh dùng sức túm lấy tôi và nói: “Nếu không trời sẽ tối đen mất!”

Tôi nhìn mình cũng không thấy nên lên xe của nhà họ Đinh và ngồi xuống, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Ông nội bà nội, người mà thường kéo tôi lại và nói muốn nuôi nấng tôi như một nàng công chúa, lần này họ đã trở nên thật xa lạ với tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.