Chương trước
Chương sau
Khi tôi nghe bà chủ nói những lời này, tâm trạng lại nặng nề, có phải bà chủ này được ông trời cử xuống để thử thách chúng tôi phải không? Nói từng từng câu một!

Tôi xua tay với bà ta, nói một câu xui xẻo và đưa một trăm tệ cho bà ta rồi nói: “Xem ra chúng tôi phải đành phải đi về trước rồi, làm phiền bà chủ rồi!”

“Không có việc gì!” Bà chủ vui vẻ nhận tiền, trả lại cho chúng tôi mười đồng, còn không quên nhìn chúng tôi chằm chằm rồi nói lải nhải: “Bây giờ trong thị trấn đang giấu giếm chuyện này, nghe nói người trong quân đội không cho nói ra, hơn nữa việc này đúng là quá kỳ lạ.”

Tôi gật đầu với bà chủ tỏ vẻ đã biết, rầu rĩ lôi kéo Trường Sinh ra khỏi nhà hàng, chỉ thấy có vài tên cảnh sát đang đứng bên cạnh chiếc xe việt dã mà chúng tôi đã mượn, trên khuôn mặt họ còn đang thiếu kiên nhẫn.

“Bọn họ đến đòi xe kìa!” Trong lòng tôi nóng nảy, gần đây không có cái gì thuận lợi cả, toàn bộ thanh xuân tốt đẹp của tôi đều bị lãng phí vào những chuyện kỳ lạ này.

Trường Sinh mỉm cười với tôi, trực tiếp lấy chiếc chìa khóa trong tay tôi rồi đi về chiếc xe mượn kia, anh còn không quên nắm lấy tay tôi và nói: “Nếu không hai chúng ta đi tới đồn cảnh sát một lúc đi, để xem cục trưởng Cao có thể tới nhanh hơn một chút hay không!”

Tôi còn chưa kịp trả lời, chợt nghe chiếc xe kia đã bị ấn nút mở khóa, Trường Sinh còn ấn nút khóa một cách vụng về, giống như nhìn không rõ nên lắc lư vài cái.

Tôi trợn mắt, đi tới đi lui, nếu cảnh sát vẫn không phát hiện ra chúng tôi là những kẻ trộm chiếc xe này, bọn họ có thể về nhà giữ con được rồi.

Đúng như dự đoán, hai chúng tôi chưa đi được ba bước đã bị ấn xuống đất, trên tay có một chiếc còng lạnh lẽo.

Ngay lập tức, bên cạnh có người hét lên, sau khi tôi được kéo lên, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc bà chủ kia.

Chưa kể đến một trận xô xát, tôi và Trường Sinh khó có được đổi xe, lại còn không biết lái xe thì cần phải tránh mọi người.

Lúc ngồi trên xe cảnh sát, những tên cảnh sát kia dường như không quan tâm đến chúng tôi, chỉ là gọi điện thoại nói đã tìm được xe, yêu cầu chủ sở hữu chiếc xe trở lại để ký tên và giải quyết vụ án.

Tôi đưa mắt nhìn Trường Sinh, lại thấy anh vô cùng thoải mái thả lỏng và nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình. Khi anh thấy tôi đang nhìn anh thì nở một nụ cười với tôi.

Cục cảnh sát của người ta còn hoành tráng hơn cục cảnh sát ở Hoài Hóa rất nhiều, đúng là một nơi hùng vĩ.

Nhưng có vẻ như năng lượng của mọi người ở đây hơi yếu ớt, hơn nữa cũng có rất ít người.

Tôi và Trường Sinh bị đẩy vào phòng thẩm vấn, lúc tôi đi vào trong đó thì thấy một cô gái mặc đồng phục cảnh sát đang khóc.

Điều này thật kỳ lạ, đang trong giờ làm việc mà cảnh sát còn có thể đùa giỡn với mấy em gái hiếm hoi như đùa giỡn với con mèo thế này sao?

“Nhìn cái gì đó!” Người thẩm vấn ở đối diện lập tức mắng tôi, vỗ mạnh vào mặt bàn và nói: “Căn cứ theo quy định của Đảng, thẳng thắn thì được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị! Khai tên!”

“Trương Dương!” Tôi nặng nề nhìn chàng trai trạc tuổi với Tiểu Lục của đội cảnh sát hình sự Hoài Hóa, cũng là một chàng trai kiêu ngạo. Còn không đợi anh ta hỏi, tôi đã nhanh chóng nói rõ tên tuổi nơi ở của mình.

Cũng mặc kệ chàng trai kia đập bàn đến rung trời, tôi lớn tiếng nói: “Các người giam giữ tôi cũng không sao nhưng những người biến mất này các người sẽ không tìm được đâu. Cả những người đồng nghiệp đi theo thượng tướng xuống sông Âm lần trước nữa, cũng không tìm thấy được bọn họ!”

“Ầm! Ầm! Ầm! Cô ngậm miệng lại!” Chàng trai kia tiếp tục vỗ bàn bảo tôi câm miệng nhưng khi nghe tôi nói đến ‘Thượng tướng’, ‘sông Âm’ và những người đồng nghiệp đã mất tích của bọn họ, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, nhìn tôi đầy nặng nề hỏi: “Sao cô biết được?”

“Anh có thể gọi điện thoại cho cấp trên của anh, nói rằng Trương Dương và La Trường Sinh đã đến đây, nếu ông ta muốn khống chế chuyện này, không muốn càng nhiều người biến mất thì lập tức đến đây gặp tôi. Liên hệ với cục trưởng Cao ở Hoài Hóa, thời gian của tôi cũng không nhiều lắm!” Tôi cũng bắt chước giọng điệu kiêu ngạo của anh ta và nói.



Vẻ mặt của chàng trai đó trầm xuống theo lời tôi nói, anh ta liếc tôi một cái, nháy mắt với cô gái đang ghi chép bên cạnh. Đầu tiên là ngắm nhìn tôi, sau đó bình tĩnh mở cửa ra nhưng lại nhanh chóng bỏ chạy.

Cô gái ghi chép nhìn tôi đầy tò mò nhưng cũng ngại các quy định ở trong cục không thể mở miệng, cho nên hai chúng tôi chỉ nhìn nhau.

Đôi tay bị còng trên ghế của tôi hơi đau, trong lòng thầm gọi Lệ Cổ, để nó ra ngoài giúp tôi mở khóa.

“Chi!”

Mặc dù tên này rất sợ hãi nhưng nó đã ăn một bữa no nê ở thôn Thần cho nên vô cùng nghe lời. Có thể là nó cảm nhận được tôi bị còng tay không được thoải mái, tôi chỉ vừa mới gọi mà ngay lập tức nó đã ăn mòn cái còng tay.

“Cô, cô làm gì vậy?” Cô gái xinh đẹp làm nhiệm vụ ghi chép kia thấy tôi đứng lên, căng thẳng cầm ngòi bút ở trong tay rồi chỉ vào người tôi và nói: “Nơi này chính là cục cảnh sát, cô đừng, đừng có làm bậy, tôi mà hét lên là bên ngoài có vô số khẩu súng đó?”

Tôi thấy cô ấy cũng cỡ tuổi của mình nhưng gương mặt vẫn còn khá trẻ con, có chút buồn cười nói: “Nếu tôi muốn đi, cục cảnh sát này của các cô không giữ được tôi!”

“Cô…cô ngồi xuống!” Cô gái kia căng thẳng từ ghế đứng lên, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng nói: “Hiện tại ở bên ngoài thôn làng có rất nhiều đội quân đóng giữ, cho dù cô có thể thoát khỏi cục cảnh sát thì cũng không trốn thoát khỏi những đội quân xung quanh thôn làng đó!”

“Tôi không cần trốn!” Tôi nhìn chằm chằm vào bóng người mơ hồ ở bên ngoài cửa, từ từ đi đến bên cửa sổ, nhìn cửa sổ và nói tiếp: “Các người mới cần chạy trốn!”

“Cách nói chuyện của cô Trương đây cũng không giống với trong lời đồn lắm!”

Tôi vừa nói xong, một người đàn ông vừa lùn vừa ốm đẩy cửa đi vào, hai mắt của người này giống như lưỡi dao sắc bén làm tôi thấy đau đớn. Ông ta nhìn tôi và nói: “Cục trưởng Cao và Tần lão tiên sinh một tiếng nữa sẽ đến, cô Trương ăn cơm xong là muốn đi qua luôn sao?”

Tôi gật đầu với cô gái kia, lúc này mới nhìn người đàn ông gầy gò đó, mở miệng nói: “Tôi không cần thiết phải biết tên họ đầy đủ của ông, ít nhất ông cũng phải nói cho tôi biết một cái tên chứ? Để tôi đỡ phải xưng hô giống như thượng tướng biến mất dưới sông Âm vậy, luôn gọi ông ta là ‘người mặc quân phục’. Nếu gọi ông một tiếng ông cũng không hay lắm.”

Người kia sửng sốt, cười ha ha nói: “Cục trưởng Cao mập mạp kia nói đúng, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ con, mất năm năm vô ích!”

Tôi mạnh mẽ xoay người, dán mắt vào người này, trong đầu ầm ầm một tiếng!

Mất năm năm vô ích?

Tôi bị chôn sống ở quan tài đá năm năm, chuyện này cục trưởng Cao cũng không nhất thiết phải biết. Nhưng hiện tại, người mà tôi mới chỉ gặp lần đầu này cũng biết được, có thể thấy rằng cục trưởng Cao vẫn luôn biết năm năm đó tôi ở đâu nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

Cục trưởng Cao?

Tám năm trước, ông ta đã nhắc nhở tôi nhà họ Đinh có vấn đề, rồi lại không thể thăng chức ở Hoài Hóa. Nguyên nhân của việc này có lẽ cũng không đơn giản như vậy, đúng không?

Người đàn ông gầy gò đó xua tay với tôi, cười nói: “Cô gọi tôi là cục trưởng lùn là được! Trái ngược lại với cục trưởng Cao!”

“Xin chào cục trưởng lùn!” Tôi biết đây chỉ là một biệt danh, cũng biết người gọi là ‘cục trưởng lùn’ này không chỉ đơn giản là một vị cục trưởng của cục cảnh sát.

Từ những lời nói lúc nãy của cô gái xinh đẹp kia, có thể nghe được bên ngoài thôn làng đã bị quân đội bao vây, vị cục trưởng lùn này có lẽ mới là người thao túng những chuyện này.

“A! Cô Trương, ngưỡng mộ tên tuổi của cô đã lâu!” Cục trưởng lùn đưa tay về phía tôi, gật đầu với chàng trai ở phía sau rồi nói: “Mời cậu La cùng đi đến thôn làng bị mất tích kia đi!”

“Thôn bị mất?” Tôi nghe cục trưởng lùn trực tiếp gọi thôn làng bị mất tích kia như vậy, cũng cảm thấy choáng váng.



“Cô Trương biết bao nhiêu về thôn đã mất tích kia?” Cục trưởng lùn không làm chậm trễ thời gian, vừa đi về phía trước vừa hỏi tôi.

“Chỉ nghe cục trưởng Cao nói người mặc quân phục kia dẫn theo người và đội địa chất xuống sông Âm, kết quả là mọi người đều biến mất nhưng lều vẫn còn. Sau đó thì nghe nói người dân trong thôn và cả trâu bò heo chó, tất cả đều không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh đất trống!” Tôi thành thật kể lại sự việc, sau đó nhìn cục trưởng lùn và nói: “Nghe nói là người bán hoa quả kia cũng biến mất phải không?”

“Cô cũng biết nhiều đấy nhỉ?” Cục trưởng lùn nhìn tôi, cười nói: “Là nghe được từ bà chủ quán cơm kia sao?”

Tôi gật đầu, cả cục cảnh sát này hoảng sợ, vị cục trưởng lùn này

Ngay cả khi bà chủ nhà hàng kia bị ảnh hưởng như thế nào, cũng là lỗi của tôi.

Sau khi cục trưởng lùn cười xong, vẻ mặt của ông ta trầm xuống, nói: “Không chỉ mỗi thôn làng mà cô nói biến mất thôi đâu!”

“Còn có các cảnh sát của ông nữa!” Tôi liếc mắt nhìn những nhân viên ít ỏi trong cục cảnh sát, trong lòng cũng nặng nề: “”Ngoại trừ những người cảnh sát ra, có phải những thôn bên cạnh cũng bắt đầu biến mất phải không?”

“Đúng vậy!” Cục trưởng lùn lập tức quay đầu lại…rồi nhìn tôi, hình như cắn răng cắn lợi nói: “Tôi cũng không ít lần tiếp xúc với những chuyện quái quỷ như thế này của các người nhưng phần lớn là do con người làm nên, chuyện này lại hình như không phải do con người làm ra.”

“Còn gì nữa?” Tôi đi theo ông ta vào phòng họp, Trường Sinh vẫn chưa đến, tôi dứt khoát tìm hiểu thêm chút tin tức.

Lúc này, cục trưởng lùn vô cùng khách sáo rót cho tôi một ly nước rồi nói: “Cô đi đường xa đến đây, ngay cả một ngụm nước chắc cũng chưa uống.”

Nhấp một ngụm nước, tôi nhìn vị cục trưởng có phong cách lãnh đạo như cục trưởng Cao này, thoải mái nói: “Ông từng tiếp xúc với không ít chuyện quỷ quái, vậy ống có biết thôn làng này mất tích có quan hệ với cái gì không?”

“Sông Âm!” Hai mắt cục trưởng lùn nhìn tôi như một lưỡi dao sắc bén, trên mặt không còn vui vẻ như lúc rót nước lúc nãy nữa, mà là nặng nề nói: “Hơn nữa còn liên quan đến cô Trương đây.”

Tôi nghe vật, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đúng là việc này có liên quan đến tôi.

“Sau khi thôn làng kia biến mất, nhà nước rất coi trọng, lập tức điều tôi xuống đây. Nhưng khi tôi đến đây, không chỉ có thôn kia biến mất, ngay cả những ngọn núi phía sau ngôi làng cũng đã biến mất!” Cục trưởng lùn nói đến đây, trừng mắt nhìn tôi rồi tiếp tục nói: “Còn thêm một thôn ở bên cạnh cũng đã biến mất một nửa, cho nên chúng tôi mới bí mật di chuyển những người còn lại ở bên cạnh thôn làng mất tích đó đi!”

“Núi Côn Lôn đã biến mất sao?” Tôi vừa nghe thấy vậy, trong lòng kinh hãi sụp đổ.

Núi Côn Lôn!

Đó là nơi đứng đầu của long mạch, thần thoại của Trung Quốc bắt nguồn từ đó, nếu núi Côn Lôn cũng biến mất, mọi chuyện sẽ ra sao?”

Con quái vật đầu rắn đó chứng minh nó là Trương Dương, có cần thiết tạo ra tiếng động lớn như vậy không?

Nhưng cụ trưởng lùn lại vội vàng xua ta và nói: “Ngọn núi cao nhất của Côn Lôn vẫn chưa biến mất, chỉ là ngọn núi ở phía sau thất thôn kia biến mất, chúng tôi đang nghi ngờ tất cả núi Côn Lôn sẽ cùng nhau biến mất.”

“Ông cho rằng đó là do con người làm ra hay vẫn là hiện tượng tự nhiên? Nói đến đây, tôi chỉ muốn tát mình một cái.

Rõ ràng là biết nơi đó có thứ quái quỷ gì đó gây ra, thế mà tôi còn hỏi ông ta có phải hiện tượng tự nhiên hay không?

Nhưng cục trưởng lùn lại gật đầu, nhìn tôi nói: “Chúng tôi đều nghĩ đó là hiện tượng tự nhiên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.