Người bối rối nhất lại là Tình Nhi. “Vũ công tử, hôm nay tacó khách quý, ngày mai lại đến được không?”
Người kia trầm mặc không nói, lạnh lùng đảo mắt qua tôi vàVân Sở.
Tôi căng thẳng nhìn.
“Được, ta vào quán trọ, ngày mai lại đến.” Hắn lạnh lùngxoay người bước đi.
“Từ từ đã!” Tôi gọi lại.
Một câu từ từ, người cứng đờ lại là Vân Sở. “Anh tên là gì,có thể nói cho tôi biết không? Tôi là Tiết Bảo Bảo!” Tôi chắn trước mặt hắn, vộivàng hỏi.
Gương mặt anh tuấn vẫn đóng băng. “Hiên Viên Vũ.” Hắn lạnhlùng.
“Hiên Viên Vũ. . . Hiên Viên Vũ.” Biết rõ hắn không thể nàotên Lăng Lỵ, tôi vẫn không thể kìm chế nỗi thất vọng. “Ta có thể đi chưa? !” Hắnlạnh nhạt lướt qua.
“Đợi chút, tôi tìm anh thế nào? Tôi gặp lại anh thế nào?”Tôi bám theo hắn.
“Khỏi cần!” Hắn từ chối thẳng.
Tôi đứng ở đó, chán nản lại thất vọng, không biết nên tiếp tụcmặt dày đi theo hắn, hay làm như chưa từng thấy qua hắn.
“Huynh đài nếu muốn tìm nơi ngủ trọ, ở lại nơi này đi, dùsao chỗ Tình Nhi vẫn còn rất nhiều phòng trống.” Giọng nói thản nhiên của Vân Sởtruyền đến.
“Vương gia!” Tình Nhi cau mày, hơi phản ứng. Hai tiếng Vươnggia rơi vào tai Hiên Viên Vũ, hắn xoay người, vô cảm đánh giá Vân Sở, hỏi thẳngthừng: “Ngươi là ai?”
Vân Sở không thèm để ý đến sự vô phép của hắn, lạnh nhạt mỉmcười: “Ái Tân Giác La Vân Sở.”
“Tiêu Dao Vương?” Hiên Viên Vũ híp mắt đánh giá anh.
“Đúng.”
“Ngươi mời ta ở lại?” Hắn hỏi để xác nhận.
“Đúng.” Vân Sở thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-bao-boi-cua-ai/80412/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.