Ngày tình nhân 14 tháng 2, tôi đã nằm viện một tháng, có thểchạy có thể nhảy, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện dưỡng sức.
Một ngày trước đó, Đinh Đang che giấu giúp tôi, tôi và cônàng trốn khỏi bệnh viện.
Chúng ta đi dạo rất nhiều nơi, mua rất nhiều thứ.
Caravat, để trói anh thật chặt.
Khăn quàng cổ, để anh ấm áp.
Áo khoác, để anh. . . . .
Tôi không mua giày, vì Đinh Đang nói, mua giày sẽ chia tay.. . . .
Tôi và anh làm sao có thể chia tay?
Hai người chúng tôi nhìn nhau cười.
Bởi vì…
Đinh Đang mờ ám nhét hộp áo mưa vào tay tôi, mờ ám nháy mắt,“Thật ra đây mới chính xác là lễ vật trong lễ tình nhân!”
Mặt tôi đỏ lên, tôi chậm chạp dúi lại cho cô nàng.
“Thế nào? Thẹn à? Ha ha ha.” Đinh Đang giễu cợt tôi.
Tôi lùi từng bước về phía sau, giọng Đinh Đang vui vẻ, “Tôigiúp cậu hẹn anh ấy bảy giờ tối nay trên núi! Tôi còn giúp hai người thuê mộtphòng trên đó, nếu hai người cần, ha ha, cũng nên có chỗ mà ‘giải quyết’!” Cônàng dương dương tự đắc giơ áo mưa, “Cậu thật sự không cần? Tai nạn thì sao? !”
Mặt tôi nóng rực, vội vàng tiếp tục dạo quanh siêu thị, để lạimột quả bom cho Đinh Đang, “Không cần nó, tôi không ngại làm mẹ trước thời hạn.”
Đinh Đang phía sau hăng hái hét lên, “Nếu trúng thưởng, tôimuốn làm mẹ nuôi nha, Vân Sở đẹp trai như vậy, sinh con trai nhất định làm cảđám chết mê!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-bao-boi-cua-ai/2284040/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.