Vân Sở cẩn thận cắt vỏ táo, vẻ mặt chuyên chú, gương mặt tuấnmỹ tản ra luồng sáng thản nhiên nhu hòa, mê hoặc đến độ người ta hít thở khôngthông.
Anh gọt táo thành những miếng nhỏ, lấy tăm cắm vào, đưa vàomiệng tôi.
Ngọt quá.
“Em có đẹp không?” Đột nhiên hơi bất an, dù sao dáng vẻ đãthay đổi, tuy rằng tôi luôn luôn tin tưởng vào bề ngoài của mình, nhưng nếu rauxanh cải củ đã sẵn, anh thích vẻ ngoài của Tiết Bảo Bảo thì làm sao bây giờ?
“Đẹp.” Trả lời ngắn gọn.
Tôi hài lòng gật đầu.
“Buổi tối anh ngủ thế nào?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Trời đất bao la, luôn có chỗ trú, ta có tiền, đừng lo lắng.”Anh cưng chiều ấn khẽ chóp mũi tôi.
Tiền sẽ xài hết vào một ngày nào đó, ở thời đại này, anhkhông có giấy tờ chứng nhận thân phận, không có bằng cấp, thậm chí không máytính, cũng không biết viết chữ thông thường… .Ánh mắt tôi ảm đạm, có phải tôichưa từng lo nghĩ cho anh không?
“Anh ở đây, được không?” Tôi bật thốt.
Anh trầm mặc, rất lâu mới mở miệng, “Không hay lắm.”
“Ở đây có hai phòng, sao lại không tiện ? !” Tôi vội vàngnói. Tôi không muốn anh rời khỏi tầm mắt tôi.
Anh nhìn ánh mắt vội vàng của tôi, lẳng lặng hỏi, “Nàng nóivới hắn thế nào? Giới thiệu ta thế nào?”
Tôi bị hỏi cứng miệng…
“Em có cách của em! Dù sao cũng không cho anh đi!” Tôi sẽnghĩ ra cách hay nhất, nhất định! …
Anh lại trầm mặc, không hề mở miệng.
…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-bao-boi-cua-ai/2284034/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.