“Nàng phải trở về!” Anh nói kiên quyết.
“Vì sao?” Tôi hỏi lại anh.
“Người trong lòng nàng ở ba trăm năm sau, nàng đương nhiênphải về!” Anh trả lời đương nhiên.
“Em nghĩ, chúng ta đã là vợ chồng.” Tôi cười nhẹ phản bác.
“Ta…” Anh nghẹn lời.
“Ăn em sạch sẽ, chùi miệng rồi muốn đuổi em đi?” Tôi thảnnhiên trào phúng.
Anh trầm mặc.
Lòng tôi trầm xuống, lúc này, anh còn không muốn nói ra sựthật?
“Vì sao không nói cho em biết? Em cứ như vậy phát độc mà chết,hoặc là tùy tiện tìm một kẻ tử tù ái ân, cái gì cũng tốt hơn tình trạng bây giờ!Anh hiểu chưa? Chỗ này của em đau!” Tôi đặt tay anh lên vị trí trái tim tôi.
Anh cười nhẹ, “Thật sự ta là ta ích kỷ, nàng biết không? Khita nhận được thư của sư phụ, phản ứng đầu tiên là gì? Nàng biết không, ta đốtthư. Bởi vì ta không muốn nàng rời khỏi ta, cho dù vĩnh viễn nàng không thể yêuta, cho dù người nàng yêu đang ở ba trăm năm sau đau khổ chờ nàng trở về. Tacũng chỉ muốn ích kỷ giữ nàng lại. Chuyện lần này, chỉ bức ta không còn con đườngnào khác nên chọn mà thôi.”
“Anh có thể tìm một tử tù. . . . .” Nước mắt tôi ào ạt ứara.
Anh dịu dàng nâng mặt tôi lên, tinh tế vuốt ve , “Nếu như vậy.. . . Ta nghĩ người điên sẽ không phải là nàng. . . . Mà là ta, sinh mệnh củata có thể lưu lại trên người nàng, ta thấy may mắn, ít nhất. . . . Nàng sẽkhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-bao-boi-cua-ai/2284031/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.