"Anh không lừa tôi đó chứ?" Con mắt của Bệnh Nhân xoay vòng, theo động tác của nó, con mắt trên hai bàn tay kia đồng thời xoay qua nhìn về phía Lê Bạch Thành.
Lê Bạch Thành nở một nụ cười dịu hiền: "Sao tôi lừa anh được? Chúng ta là bạn tốt mà."
Nghe Lê Bạch Thành nói vậy, Bệnh Nhân và hai tay trên cổ Bệnh Nhân đều sửng sốt.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang mỉm cười trước mặt nó, nó muốn tìm thấy sự chột dạ trong ánh mắt của người đàn ông này, nhưng không có, hoàn toàn không có.
Bệnh Nhân mở miệng lần nữa, giọng nói có vẻ không chắc chắn, cùng lúc đó, hai bàn tay to vốn đang bóp cổ nó cũng động đậy, bọn chúng tách sang hai bên, chính giữa bàn tay là một cái miệng giống hệt như con người.
"Có thể chữa thật không?"
Ba cái miệng đồng thời lên tiếng, tiếng nói chồng chéo lên nhau một cách quái đản, giống như dàn loa bị trục trặc, âm thanh trong phòng liên tục vang vọng.
Lê Bạch Thành giơ điện thoại trong tay lên cho Bệnh Nhân ngồi đối diện xem, mỉm cười nói: "Đương nhiên, nếu anh không tin tôi thì hiện tại tôi có thể gọi điện thoại cho bác sĩ đó luôn, nó rất chuyên nghiệp."
"Anh từng nghe nói về Bệnh viện nhân dân số 4 ở Thần Quốc chưa? Người chết cũng cứu sống được! Huống chi bệnh viện đó là một bệnh viện cấp tỉnh chuyên môn chữa bệnh tâm thần!"
-
Thần Quốc, Bệnh viện nhân dân số 4, trong phòng làm việc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-the-nao-la-thien-tai-di-dong/3380175/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.