Lê Bạch Thành cúp điện thoại, tiếng máy bận truyền ra từ điện thoại di động.
Hệ thống nghe tiếng máy bận, bị chiêu này của Lê Bạch Thành làm cho trầm mặc thêm lần nữa. Nó nghĩ chắc là cả đời này Bệnh Nhân rất khó mà xuất viện được.
Hệ thống nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được:
[Đó giờ anh luôn sống chó vậy hả?]
Lê Bạch Thành đang xoa cổ:???
Anh có muốn nghe thử xem anh đang nói cái gì không?
Anh mặc kệ hệ thống dùng giọng máy móc phát ra tiếng hừ khó hiểu kỳ dị, theo một tiếng leng keng, cửa thang máy mở ra.
Khi thang máy đi đến tầng xuất trạm, màn hình trong thang máy lại hiện lên một bức vẽ đơn giản, đó là một bàn tay nhỏ cầm một đóa hoa.
Lê Bạch Thành nhìn lướt qua cũng hơi sững sờ, đây là tặng hoa cho anh à?
[Nó là thang máy chuyên môn chở anh, chẳng phải nó muốn tặng anh một đóa hoa là chuyện hết sức bình thường hay sao?]
[Người khác đều không thể dùng nó, chỉ có anh, cũng chỉ có thể là anh. Có phải tự dưng thấy cũng hơi cảm động không?]
Đừng nói, đúng là hơi cảm động thật.
Lê Bạch Thành suy nghĩ rồi gật đầu với thang máy, đóa hoa nhỏ trên thang máy lập tức phóng to, biến thành một icon khuôn mặt tươi cười cực lớn (😁).
- ---
Trung tâm phòng chống ô nhiễm.
"Phó Tuyết, bỏ súng của cô ra, chúng tôi đã cho người đi vào dựa theo yêu cầu của cô rồi!" Người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-the-nao-la-thien-tai-di-dong/3382441/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.