Trưa đó, chú Chiến cũng không ở lại ăn cơm. Chú nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng cáo lỗi. Tiểu Nguyệt thấy ba cũng không níu kéo gì, ông chỉ vỗ vai chú cười cười nói:
"Công việc quan trọng, anh cũng không giữ, hôm nào anh em mình phải làm một chén là được."
Giọng điệu thản nhiên như nói với một người anh em thân thiết. Tiểu Nguyệt nhận ra sự sững sờ thoáng qua tia xúc động nơi ánh mắt người đàn ông sắp tuổi trung niên kia. Chú quay lại nhìn ba cô rồi cười rộ lên một tiếng "Được!". Khuôn mặt quay đi lại lại lộ ra vẻ lãnh đạm âm trầm không ai thấy rõ rồi vội vã bước xuống lầu.
Lúc chú Chiến xuống, mẹ Tiểu Nguyệt đã đi chợ về, bà đang làm cá dưới bếp, nghe tiếng bước chân thì ló người ra ngoài.
"Ơ, đã bảo chú ở lại ăn cơm sao lại.. Chị nấu sắp xong rồi."
Tiểu Nguyệt cùng ba xuống tiễn chú lại thấy chú ấy thoáng chốc kinh ngạc dừng lại nhìn mẹ, nhưng rất nhanh lấy lại bộ dạng cũ, đáy mắt cười ôn hòa.
"Chị dâu, thật xin lỗi, em có việc gấp phải về.."
Có lẽ đối diện với người phụ nữ từng có dịp gặp gỡ thuở còn thiếu niên khi xưa, hình ảnh quá mức tươi đẹp, nay phút chốc bị hiện thực cuộc sống đánh tan đi mọi thứ khiến con mắt ấy hiện lên tia tiếc nuối đầy phức tạp.
Tiểu thư khuôn mặt rạng ngời thanh xuân, tay không dính lửa khói chỉ dịu dàng bóc vỏ kẹo đút cho người kia ăn. Cô giáo hiền thục ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-tieu-nguyet/2656463/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.