"Nếu bệnh viện trong nam cũng không chữa được thì sẽ chuyển ra nước ngoài."
Lời tên kia bỗng vang vọng trong đầu Tiểu Nguyệt.
Đi du học sao? Ra nước ngoài sao? Có phải đó là cái cớ cho người ngoài xem không?
Tiểu Nguyệt cảm thấy lo sợ, hình ảnh máu me lộn xộn của người kia lại hiện lên. Bàn tay xiết chặt nhau, Tiểu Nguyệt nhíu mày, tiếng nói trầm xuống phát ra một cách khó khăn.
"Là thật chứ?"
"Gì?" Giọng Tiểu Nguyệt quá nhỏ, âm điệu bị gió nuốt đi hết, Vô Tử nghe không rõ ràng muốn hỏi lại, nhưng đối diện với khuôn mặt âm u của bạn mình cô nhanh chóng nắm bắt vấn đề mà gật mạnh đầu khẳng định. "Tất nhiên là thật."
Tiểu Nguyệt cả cơ thể chùn xuống, tâm trạng như tảng đá buộc chân nặng nề không cách nào nhấc ra được. So với sự ngỡ ngàng nghi hoặc về cô nàng nữ thần đi cùng nam thần thì Tiểu Nguyệt lo lắng cho thương tích của cậu ta hơn. Cậu ấy sẽ không sao. Sẽ không sao đâu. Cô thầm nhủ trong lòng mình như lời cầu nguyện chân thành với với tất cả thần linh.
"Tụi nó cùng đi nước ngoài học, nghe đồn đã dự tính định cư từ trước nữa kìa."
Bàn tay Tiểu Nguyệt xiết chặt hơn, ngón tay của bàn tay này cũng đã miết đến đỏ ửng mu bàn tay kia. Trong lòng cô như có một đợt sóng ngầm phá đá mà xô bờ. Hạt nhỏ chưa kịp nảy mầm đã bị nước lũ dìm chết non đầy đáng thương.
"Tiểu Nguyệt, xem ra tình hình của tên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-tieu-nguyet/2656462/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.