"Đại Mễ, Chu Lượng!Hai cậu lát nữa xử lý vụ mới tiếp nhận đi nhé, người ta còn đang đợi kia kìa", đồn trưởng Ngưu đột ngột lên tiếng khiến Mễ Dương đang cắm đầuvào máy tính giật nảy mình, anh vội vã ngẩng đầu lên mới hay đồn trưởngNgưu đã đứng cạnh mình từ bao giờ, một tay bê chai nước ông vẫn thườnguống, tay kia cầm tờ giấy nghiêng đầu nhìn màn hình.
Mễ Dươngchột dạ, suýt giơ tay bấm tắt luôn màn hình, anh theo phản xạ đứng lênche khuất tầm nhìn của đồn trưởng Ngưu, đón lấy biên bản tiếp nhận,"Vâng, em đi ngay đây!". Đồn trưởng Ngưu gật gật đầu vỗ mạnh vào vai MễDương một cái, "Khá lắm", Mễ Dương ngây ra, "Hả?" nghĩ bụng khá lắm cáigì ạ?
Đội trưởng Ngưu xoay người nói với Chu Lượng ngồi bàn đốidiện với Mễ Dương, "Tôi vẫn thường nói, đối với công việc, cậu để tâmđến nó thì không lúc nào là không có việc, xem Mễ Dương kìa, khó khănlắm mới có hai ngày rảnh rang một chút, không có việc bận, người ta cònchủ động tìm hiểu đăng ký nhân khẩu của người ngoại tỉnh, thế nghĩa làsao? Đó là thái độ làm việc, chúng ta cần phải phòng bệnh hơn chữa bệnh, chứ không thể mất bò mới lo làm chuồng!".
Đồn trưởng Ngưu vừadạo quanh vừa chỉ đạo giang sơn bỗng căn vặn, "Chu Lượng, tiểu tử cậunhéch mép cái gì hả, cậu tưởng cậu nhét điện thoại dưới tập hồ sơ là tôi không thấy đấy hử?!". Đồn trưởng Ngưu một phát lật tung điện thoại ChuLượng đang giấu giấu diếm diếm ra, cúi đầu nhìn, "Hừm, có mỗi cái tròsâu ăn đậu này mà cũng khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/1913627/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.