“Ộc…”, một dòng chấtlỏng đã qua dịch vị dạ dày lên men mãnh liệt phun ra từ miệng người contrai, suýt nữa thì bắn lên giày Vi Tinh. “Oái!”, cô thét lên, theo bảnnăng nhảy tránh sang một bên, nhưng tiếp đó liền nhận ra nếu mình khôngtới dìu, lão huynh này chắc định ngồi luôn vào cái bãi nôn ra kia rồi.
Vi Tinh bị cái thứ mùi đang xông lên kia làm cho buồn nôn kinh khủng, côtúm lấy cánh tay giữ thăng bằng cho anh chàng, xoay đầu ra ngoài hít một hơi thật sâu, rồi nín thở quay lại nói liến thoắng, “Giang Sơn, bênnày! Qua bên này đã!”. Miệng nói tay lôi anh ra chỗ sạch sẽ hơn. Đã uống tới độ đầu óc choáng váng, Giang Sơn vô thức vùng vẫy với Vi Tinh,miệng còn lầu bầu, “Làm gì thế hả, cô là ai chứ!”. Vi Tinh vỗ về, “Tớ,Vi Tinh đây, Giang Sơn cậu tỉnh lại đi, đã xảy ra chuyện gì? Sao lạiuống nhiều như vậy? Không sao chứ hả?”.
Giang Sơn cao trên 1m8,bình thường trông có vẻ là một anh chàng thư sinh gầy gò, nhưng giờ uống say rồi không chỉ thành ra xiêu vẹo, mà còn như bông ngấm nước nặng lên bội phần. Vi Tinh vừa dùng vai đỡ anh, lại phải ngăn không cho anh ngọngoạy rồi ngã, cảm giác như mình đang khiêng một cái két bảo hiểm lớn,đã nặng thì chớ lại còn không nguôi ý định đào tẩu. “Ui da!”, Vi Tinhkêu lên, gót giày vừa bị kẹt vào khe cống thoát nước, nhất thời mấtthăng bằng, lưng cô va vào cột điện, vẫn còn đau điếng.
Giang Sơn trong cơn say bí tỉ lại cứ liều mạng vùng vẫy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/1913626/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.