Vi Tinh một lờivừa thốt, liền cảm thấy xung quanh chớp mắt thành khoảng chân không, rồi từng trận từng trận gió văng vẳng bên tai, đó là kết quả của việc đámđông chung quanh không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu rồi cố gắngkhông để mình phì hơi lung tung.
Đám cảnh sát dưới quyền đồntrưởng Ngưu không dám cười, nhưng đám cảnh sát của đồn khác bên cạnh thì đâu có quan tâm tới chuyện đó, cứ thế là cười ha hả, điệu bộ khoatrương hết cỡ, đồn trưởng Ngô đối thủ của đồn trưởng Ngưu không nhữngkhông nhắc nhở thủ hạ của mình, lại còn cười hi hi nhạo báng, "Lão Ngưu, số một thì không thể nhường, còn cái món nóng hổi kia chúng tôi khôngđịnh tranh giành với ông đâu, gặp lại sau nhé!".
Đồn trưởng Ngưuđứng trên "cương vị cao" khóe miệng liên tục giật giật, sắc mặt đỏ rồitía, tía rồi đen lại thở hồng hộc, hung tợn khua tay, thét khan họng,"Người nhà ai nấy dẫn, xuất phát!". Đám cảnh sát lặng lẽ cười xuất phát, còn đồn trưởng Ngưu mắt chăm chăm không rời Vi Tinh, cho tới khi MễDương mặt mày đau khổ kéo tay Vi Tinh, ông mới trợn trừng ngưu nhãn, ýnói, hóa ra là người nhà của tiểu tử nhà cậu, cứ chờ đấy! Mễ Dương chỉcòn biết gượng cười.
Bên này Liêu Mỹ nín cười thì thầm vào tai Vi Tinh mấy câu, mắt Vi Tinh trước tiên là trợn tròn, sau là lúng túngnhếch mép nhìn Mễ Dương. Mễ Dương phát cáu túm lấy bím tóc cô, nhưng chỉ lôi nhẹ, "Cậu giỏi thật đấy, chỉ một câu đã khiến đồn trưởng ghi nhớtôi rồi, tôi nói cho cậu biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/1913629/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.