“Cậu giỏi thậtđấy, đánh nhau, lại còn đánh nhau giữa đường giữa phố”, đồn trưởng Ngưucầm cốc giữ nhiệt đi qua đi lại quanh Mễ Dương, trên mặt vẫn là nụ cườihíp mắt thường ngày. Mễ Dương trên người vẫn chưa phủi sạch bụi cứ đứngngay đơ. Nhìn khóe môi bị trầy của Mễ Dương, đồn trưởng Ngưu càng thấykhi cơn giận lên đến đỉnh điểm, thì to gan đến độ việc gì cũng dám làm.
“Bản lĩnh cao siêu nhỉ! Cậu, đường đường là một cảnh sát mà lại đi đánh nhau với dân thường, ừ thì đánh nhau, cứ coi như là ngoài giờ làm, cậu lạicòn mặc nguyên cả cảnh phục! Ừ thì mặc cảnh phục đánh nhau, thế mà cậulại còn để bị thua!”. Đồn trưởng Ngưu mắt trợn tròn như hai con ốc nhồi, Mễ Dương chớp mắt, nói, “Sao cơ ạ?”, “E hèm!”, đồn phó Cù đang ở bênchỉnh lý hồ sơ ho khan một tiếng.
“Đồn trưởng của các anh thật có khiếu hài hước”, Phì Tam Nhi nhoài người nửa như bò ra bàn cười hi hinói với Chu Lượng, tiếng trưởng Ngưu gầm lên khi nãy, cảnh sát và quầnchúng bên ngoài đều đã nghe thấy cả. Chu Lượng vốn cũng đang trộm cười,trông thấy cái vẻ cười đùa hí hửng của Phì Tam Nhi, anh lập tức đanh mặt lại, “Đừng có giở giọng nịnh nọt, yêu cầu trình chứng minh thư!”.
Phì Tam Nhi liền toét miệng, “Người anh em, chúng ta là người một nhà mà,anh thấy không”, anh giơ tay ngón tay cái chỉ chỉ về hướng phòng đồntrưởng phía bên phải, “Đại Mễ, người anh em tốt của tôi, cực kỳ thân!”.Chu Lượng nhếch mép đáp, “Thế thì đã làm sao, dẫu anh ta có là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/108070/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.