“Thình” một tiếng,trán Mễ Dương nện xuống mặt bàn, “Bố khỉ…”, anh chàng vừa mới tỉnh mộngnghiến răng xoa trán. Nhìn bốn phía chung quanh, ngơ ngẩn một lúc mớinhớ ra mình đang trong phòng nghỉ của đồn.
Vừa tỉnh lại, Mễ Dương vội cúi đầu nhìn, một gương mặt nhỏ phinh phính dưới ánh đèn yếu ớt,ánh lên vẻ hồng hào. Đứa bé đang say ngủ nắm chặt tay nhỏ xinh, miệnghơi chu ra, hơi thở khẽ đến mức nếu không ở gần, thì khó mà cảm nhậnđược.
“Phù”, Mễ Dương thở dài cái thượt, tiểu tổ tông này ngủ say thật đấy, ngoái đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đang chỉ hai giờsáng. Lúc trước mình thay tã cho cô bé là mấy giờ nhỉ, hình như là mộtgiờ rưỡi, nói thế tức là mình cũng ngủ được nửa tiếng đồng hồ rồi.
Mễ Dương cử động một chút cái cổ đã cứng đờ, khẽ khàng đứng dậy, nhón chân từng bước nhích ra tới cửa, chỉ dám mở một khe nhỏ, rồi lách người chui ra. Không có cách nào khác, tuổi đời của cánh cửa này chắc còn hơn cảMễ Dương, chỉ cần dùng lực một chút, tiếng ken két đủ khiến người ta ghê hết cả răng, anh sợ làm đứa trẻ thức giấc.
Đừng nhìn đứa trẻ này đầu còn chưa bằng cái phích, nhưng cổ họng thì thôi rồi, làm Mễ Dươnghoài nghi cô bé này liệu có phải do mẹ và hifi audio sinh ra không nữa,khóc còn có âm vang nữa chứ! Mễ Dương mở nước trong nhà vệ sinh, tiếngtiểu tiện va vào bồn cầu tí tách, anh bỗng thấy vô cùng thoải mái, cảngày hôm nay, anh làm gì cũng phải rón ra rón rén như đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/108069/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.