“Shit!”. Mễ Dương khóa xe đạp lại dưới lầu, theo thói quen dùng tay phải với cặp giấy tờ trong giỏ xe, không cẩn thận chạm vào vết thương trên mu bàn tay, đau quáchửi thề một câu. Nếu không phải tự mình trải nghiệm, có thế nào anhcũng không dám tin một cô gái liễu yếu đào tơ lại có thể khỏe đến thế,sau cùng bốn người đàn ông xông vào mới khống chế được cơn điên của côta.
Cứ nghĩ đến con dao phay “hùng hổ” lao tới, Mễ Dương toànthân lập tức nổi da gà. Tuy làm cảnh sát hình sự hơn một năm, giếtngười, cướp giật, cháy nhà cũng gặp nhiều rồi, nhưng trường hợp mất tríphát điên thế này, Mễ Dương thật sự mới thấy lần đầu. Lúc ấy Mễ Dương có phần lơ là, nếu không phải lão Hồ vẫn luôn cảnh giác, quặp con dao phay xuống, có lẽ vết thương của anh em cảnh sát không chỉ tiêm một mũi uốnván là giải quyết xong.
Mễ Dương từng bước đi lên nhà, chỉ cảmthấy toàn thân ê ẩm, nghĩ lại lúc trước bám theo tù vượt ngục cả ba ngày hai đêm cũng không mệt đến thế này, anh vừa đi vừa xoay cổ hoạt độngđôi vai. Vừa lên đến tầng bốn rưỡi, “Ui cha, shit!”, chỉ nghe có tiếngchửi từ trên đỉnh đầu vọng xuống. Mễ Dương vươn cổ nhìn, vui rồi, tiểuthư Vi Tinh đang nghiến răng tức tối dựa vào tường câu thang tầng trênxoa xoa mắt cá chân. Không cần hỏi, nhìn độ cao cái gót giày kia cũngbiết nhất định là bị trẹo chân rồi.
Mễ Dương nhìn vẻ mặt ủ rũ của Vi Tinh bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, hóa ra không chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/108068/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.