“Con trai, con trai!”, bà Mễ với tay lay Mễ Dương đang nằm đơ trên giường, “Sao thế mẹ?”, MễDương nhìn bà Mễ bằng đôi mắt vô hồn, “Điện thoại của con kìa, khôngnghe thấy sao hả?”, bà Mễ chán nản cầm điện thoại mang đến trước mặtanh. Mễ Dương chớp chớp mắt, màn hình điện thoại nhấp nháy rõ ràng haichữ “Đội trưởng Hà”, Mễ Dương bật ngồi dậy, bà Mễ nhét điện thoại choanh, rồi bước ra khỏi phòng.
Nuốt nước bọt cho trơn họng xongxuôi, Mễ Dương mới bấm nút nghe, “Đội trưởng?”. Bản thân anh không cảmthấy, nhưng đội trưởng Hà đầu dây bên kia nghe thấy giọng nôn nóng củaanh, đành lặng lẽ thở dài, rồi lấy lại giọng bình thường, “Đại Mễ à, bây giờ cậu tới Cục một chuyến, vào văn phòng đợi tôi, phải rồi, nhớ mangtheo cả bản kiểm điểm của cậu nữa, viết có đủ sâu sắc không đấy?”. Câucuối đội trưởng Hà cố tình hỏi đùa.
Mễ Dương khẽ thở phào, “Độitrưởng yên tâm, tuyệt đối sâu sắc, nếu theo như nội dung bản kiểm điểmcủa em, có xử bắn ba lần vẫn còn khoan hồng chán!”, “Ha ha”, đội trưởngHà mỉm cười, “Được rồi, mau đến đi!”. Mễ Dương gác máy xong vội vàngthay quần áo, “Mẹ, bộ cảnh phục của con đâu? Con phải đến cục mộtchuyến!”. “Đây đây, đây này, giặt sạch cho con từ bao giờ rồi!”. Bà Mễnãy giờ trốn trong phòng dỏng tai lên nghe, thấy con trai tìm quần áo,vội vàng vào phòng mình lấy bộ cảnh phục đã được giặt giũ là lượt phẳngphiu đem ra.
Mễ Dương ăn vận chỉnh tề xong, cầm điện thoại và túi công văn bước ra, ngoảnh lại thấy mẹ đã đặt đôi giày da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/108067/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.