Giang Sở chỉ ở lại nhà họ Giang một đêm, ngày hôm sau đã vội vã rời đi.
Sản nghiệp của Giang gia rất lớn, kinh doanh đa lĩnh vực vì thế mỗi ngày Giang Sở đều rất bận, ít khi có thời gian nghỉ ngơi.
Làm tổng tài chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, ngày ngày rảnh rỗi chơi trò yêu đương ngược tâm. Tỉnh mộng đi, mấy cái chi tiết nhảm nhí ấy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi.
Hắn mặc âu phục bước xuống lầu, lúc này Lâm Phục Tuân đang ngồi chờ trong phòng khách.
Dì Chu chu đáo chuẩn bị cho hắn một phần ăn sáng thanh đạm gồm cháo kê thịt gà xé và súp nấm thập cẩm.
Tuy Giang Sở đi du học hơn ba năm, nhưng hắn vẫn không quen ăn các món nước ngoài, nói một cách đơn giản thì dạ dày hắn chỉ chung thủy với đồ ăn Trung, không nóng thì không chịu được.
Từ nhỏ dì Chu đã luôn tận tình nấu rất nhiều món ngon và đa dạng cho hắn. Đáng tiếc tính cách Giang Sở từ trước giờ đều không thích phô trương hay lãng phí, chỉ thích ăn những món đơn giản và chắc bụng.
Lâm Phục Tuân đứng kế bên bắt đầu báo cáo về lịch trình làm việc sắp tới. Giang Sở từ tốn húp cháo, không nói nhiều, chỉ khi người nọ hỏi ý kiến mới trả lời.
Cả ngôi nhà yên tĩnh chỉ còn âm thanh huyên thuyên của Lâm Phục Tuân.
Dì Chu và hai nữ giúp việc cũng đã sớm quen với bầu không khí lạnh lẽo này, mãi đến lúc có một chiếc máy bay giấy rơi xuống bàn chân của Giang Sở.
Theo đường đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-yeu-duong-voi-ke-ngoc/1159083/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.