Giang Sở vừa bước vào nhà, đã lập tức phát hiện ra vài thay đổi nhỏ.
Ví dụ bình hoa rỗng lúc trước chợt có thêm vài bông hoa rực rỡ chói mắt, vừa nhìn là biết tùy ý cắm vào chứ không theo quy tắc gì cả. Tuy không đẹp nhưng vừa hay khiến ngôi nhà điểm tô thêm vài gam màu sáng ấm áp.
Không cần nói cũng biết đây là kiệt tác của Dư Ý.
Nhưng Giang Sở không thích.
Trước đó tâm trạng Giang Sở không tốt lắm, nhìn thấy bó hoa càng thêm trượt dốc không phanh. Lông mày hắn nhíu lại, quay sang nói với nữ giúp việc đang quét dọn bên cạnh, "Vứt đống hoa đó đi!"
Lần này trở về nhà là do nhất thời nổi hứng, không hề báo trước. Hai nữ giúp việc đang cười nói vui vẻ, ngay khi thấy hắn lập tức câm như hến, im lặng vứt hết số hoa rực rỡ kia.
"Dì Chu đâu?" Giang Sở hỏi.
"Dạ trong bếp."
Khu vực nhà bếp chính là nơi đem lại niềm vui nhỏ bé mỗi ngày của dì Chu. Kể từ khi Dư Ý dọn tới, bà dường như càng có thêm động lực để trổ tài nấu nướng, tận tình hướng dẫn cậu làm vài món ăn ngon.
Trước đây Giang Sở trở về luôn là điều dì Chu mong mỏi nhất. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên bà không ra phòng khách đón hắn nữa. Trong lòng Giang Sở bỗng không vui, hắn đi đến cầu thang nhưng không biết vì sao, cuối cùng chân vẫn hướng vào nhà bếp.
Hắn chỉ muốn xem thử tại sao dì Chu suốt ngày cứ ở trong phòng bếp cùng Dư Ý.
Hôm nay, dì Chu dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-yeu-duong-voi-ke-ngoc/1159084/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.