Giang Sở tốn khoảng nửa tiếng để tìm hiểu biến cố trong hai mươi mốt năm của Dư Ý.
Tuy hắn chỉ mới gặp cậu một lần nhưng đối phương đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc – không chỉ vì gương mặt quá giống người kia mà còn vì một đôi mắt sạch sẽ và trong veo.
Không sợ hãi, không nịnh nọt và cũng không oán hận.
Như là dòng suối nhỏ quanh nằm chảy dọc theo khe núi hay như mạch nước ngầm chôn vùi dưới nơi giếng sâu cổ kính.
Trong vắt không nhiễm chút dơ bẩn nào.
Ai có thể tin ẩn sâu đôi mắt ấy là cả một một câu chuyện đau đớn?
Giang Sở đặt xấp tài liệu mỏng lên bàn, đứng đậy đi tới cửa sổ sát đất. Phòng ngủ của hắn nằm ở lầu hai, từ vị trí này, hắn có thể nhìn thấy những đóa hoa tường vi đang lay động trong gió, Giang Sở không thích những thứ yếu ớt, hắn chỉ thích những loài hoa có thể chịu được mưa gió.
Dư Ý không phải dạng cỏ dại sẽ bị vùi lấp trong bão tố, dù cho gió có thổi đến, cậu vẫn có thể tràn đầy sức sống vươn mình,dễ dàng không bỏ cuộc.
Giang Sở nhìn lớp tuyết dần tan trên cửa sổ, im lặng không nói gì
- --
Dư Ý ăn xong bánh ngọt, chén thêm hai miếng rau câu mới thỏa mãn vỗ nhẹ bụng nhỏ.
Nhân lúc dì Chu đang bận việc, cậu lén lút chạy ra khỏi cửa. Bên ngoài trời nổi gió lớn, lạnh tới mức khiến cậu run lập cập nhưng mà Dư Ý không quay về, cậu đi loanh quanh trong vườn hoa tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-yeu-duong-voi-ke-ngoc/1159082/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.