Dư Ý là một kẻ ngốc nhưng cậu vẫn có gu thẩm mỹ của riêng mình.
Trong thẩm mỹ của cậu, Giang Sở chắc chắn thuộc về kiểu người có diện mạo ưa nhìn, có điều cậu cũng chỉ nhìn chằm chằm hắn chứ không có hành động nào khác.
Là con người ai lại chẳng theo đuổi cái đẹp, với Dư Ý mà nói ấn tượng Giang Sở mang tới cho cậu cũng chỉ là hai chữ "xinh đẹp" mà thôi.
Hiện tại, giữa căn phòng rộng lớn, cậu theo thói quen ỷ lại vào dì Chu chứ không phải hai người đàn ông xa lạ trước mắt này.
Hơn nữa, lúc Giang Sở không cười, biểu cảm của hắn trông rất lạnh lùng, nụ cười ấy ùa theo cảm giác khó tiếp cận. Dư Ý bắt đầu không tự chủ được, lén trốn sau lưng dì Chu nhưng nghĩ tới trước đó dì Chu bảo chủ nhân ngôi nhà muốn gặp cậu. Dư Ý đành bất đắc dĩ bước ra.
Trong nháy mắt, Giang Sở đã bình tĩnh trở lại.
Giống, quá giống.
Thật ra cũng không giống lắm, tựa như đôi mắt của Dư Ý rất đơn thuần, không giống một người trưởng thành, hoặc tựa như môi của người kia lại mỏng hơn so với cậu một chút.
Người có môi mỏng thường là kẻ bạc tình, môi dưới của Dư Ý vừa ẩm ướt vừa căng mọng, chỉ tiếc cậu không phải kiểu người sẽ hiểu được tình cảm.
Giang Sở hơi khó chịu vì cảm xúc khác thường nhất thời của mình nhưng rất nhanh hắn đã quay về biểu cảm lạnh lùng như cũ, giọng điệu trầm thấp nói với Lâm Phục Tuân: "Ngày mai, mang cậu ta ra khỏi đây."
Ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-yeu-duong-voi-ke-ngoc/1159081/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.