Nghe Lâm Hàm nói như vậy, Vũ Chiêu cũng không khỏi trầm mặc trong giây lát.
Vốn dĩ, ngay cả y cũng không xác định được, tình cảm mà mình dành cho Đình Quân có phải là tình yêu hay không. Hay chỉ đơn giản là tình bằng hữu, hoặc xuất phát từ sự áy náy khi hắn vì mình mà bị thương.
Còn Đình Quân, tuy hắn quan tâm y như vậy, đôi lúc còn có những cử chỉ thân mật, khiến y không ít lần lầm tưởng. Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn chưa từng thổ lộ, y cũng không đoán chắc được hắn có tình cảm đặc biệt gì với mình hay không.
Y sợ, sợ bản thân mình hiểu lầm, sợ khi y hỏi rõ mọi chuyện, lỡ như không phải, vậy thì tình bạn này sẽ nhanh chóng tan vỡ.
Nhưng mà suy cho cùng, hắn bị như vậy, phần lớn đều là vì y mà ra. Vũ Chiêu đặt tay trên lồng ngực chính mình, cảm nhận trái tim đang đập mạnh mẽ từng hồi, tự hỏi lòng mình rằng bản thân đối với hắn, có phải là thật tâm thích hắn hay không?!.
Mỗi lần tiếp xúc thân mật với Đình Quân, dù là cố ý hay vô tình, tim của y đều đập thật nhanh. Đôi lúc tưởng chừng như sắp nảy ra khỏi lồng ngực luôn vậy.
Y không rõ, Đình Quân có giống như mình hay không? Có cảm thấy...rung động giống y hay không?!.
"Tôi suy nghĩ kĩ rồi! Dù sống dù chết, nhất định cũng phải thử một lần. Mạng này của tôi, là do hắn cứu về, nếu hắn có mệnh hệ nào, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?!".
Tuy phân vân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775366/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.