Triệu Mặc và Lăng Xuyên tìm quần áo mặc lại cho Đình Quân, sau đó mới dìu hắn đang nửa sống nửa chết ra ngoài.
Vũ Chiều vừa nhìn thấy hắn cả người ướt nhem liền hoảng hồn mà chạy đến xem xét. Cảm nhận được nhịp tim chậm rãi nhảy trong lồng ngực hắn, y lúc này mới tạm yên tâm một chút.
Chỉ là, mặc dù không bị đem đi nấu chín, thế nhưng cả tuần nay Đình Quân còn chưa có cái gì bỏ bụng, người đã gầy trơ xương. Ban nãy còn bị hộc máu, hiện tại còn bị ngâm trong nước lâu như vậy.
Nhìn nhịp thở hắn cứ ngày một yếu ớt dần, Vũ Chiêu không khỏi ôm chặt lấy hắn khóc nức nở.
Cả tuần nay lương thực ngày một hiếm hoi, cho nên mấy thứ vặt vảnh mà bọn người kia vứt cho họ cũng ngày càng ít. Đình Quân lại cứ cậy mạnh, không ăn uống gì, chỉ toàn nhường lại cho y cùng Lý Bân.
Thân thể hắn đã sớm suy nhược không chịu nổi, ban nãy lại còn đỡ dùm y một cái tát đó. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ lấy nửa cái mạng của Đình Quân rồi.
"Lâm Hàm, xin cậu...xin cậu cứu hắn đi, xin cậu...Chỉ cần cậu chịu cứu hắn, bảo tôi làm cái gì cũng được, xin cậu...". Vũ Chiêu lúc này chợt ngưng khóc, y đột ngột nhớ ra y thuật của Lâm Hàm rất cao minh, lần huấn luyện đó cậu đã không ít lần giúp bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh nhờ nó.
Chính vì vậy, y liền buông thân thể lạnh toát của Đình Quân ra, cẩn thận đặt hắn nằm xuống. Sau đó không màng cái gì tự trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775365/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.