Tiếng hô bén nhọn kia vừa vang lên, còn chưa kịp để mọi người định thần lại là có chuyện gì. Thì không biết từ đâu, một bóng đen đột ngột xuất hiện, lao vụt qua trước mắt mọi người. Tốc độ kia, quả thực có thể sánh ngang với tuyển thủ chạy điền kinh bậc nhất của Tinh hệ.
Mặc kệ tiếng ồn ào cùng thanh âm hô dừng tay của người bên ngoài, Lâm Hàm miệng vẫn đọc chú ngữ, tay vẫn kháp kháp quyết. Đã tới nước này, cậu không thể dừng lại được nữa, nếu không, không những chính cậu bị phản phệ, mà con quái vật bên trong cũng sẽ thừa cơ trốn thoát ra ngoài.
"Đã bảo dừng lại, con rốt cục có nghe thấy hay không?!!!". Thanh âm bén nhọn này lần nữa vang lên, chỉ là lần này đã ở sát ngay bên cạnh Lâm Hàm.
Phải, người đến không ai khác chính là mẹ Lâm. Bà hiện tại mặt mũi đều xám ngắt, hai mắt một mảnh đỏ ngầu. Mặc kệ móng tay bén nhọn của mình, cứ như thế mà bấu chặt lấy tay Lâm Hàm.
Cảm nhận được đau đớn truyền tới, Lâm Hàm có chút không thể tin nổi quay sang nhìn mẹ Lâm. Chỉ là, nghĩ tới tâm tính bà lương thiện, lại hết sức áy náy với Mẫn Huyền. Cho nên có lẽ vì thấy cậu đang muốn lấy mạng cậu ta, bà mới tức giận như vậy.
Chỉ là, bây giờ cậu không có thêm một cái miệng nữa để giải thích.
Lâm Vĩnh Kỳ, Mục Diệc Thần, Lăng Xuyên cùng Triệu Mặc đứng bảo hộ xung quanh cậu. Lúc này, thấy mẹ Lâm đang thương tổn tới Lâm Hàm, cho dù là mẹ 'vợ'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775350/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.