Nhìn một màng này, Lâm Hàm không khỏi đứng chết trân tại chỗ. Điều đầu tiên cậu nghĩ tới, chính là mẹ Lâm cũng đã bị Trùng tộc đoạt xác. Đinh ninh rằng như vậy, Lâm Hàm liền thô bạo túm lấy cổ áo mẹ Lâm, gằn lên từng chữ.
"Mẹ ta đâu? Ngươi rốt cục đã làm gì bà ấy rồi? Nói mau!!!". Lâm Hàm đôi con ngươi phủ lên một tầng đỏ ngầu, gương mặt cũng dần trở nên vặn vẹo dữ tợn.
"Mẹ? Mẹ nào cơ? Tao vẫn luôn là 'mẹ' của mày mà?!". Bà ta nhún nhún vai, sau đó cười đầy khinh miệt.
"Không nói? Được thôi! Ngươi đoạt xác bà ấy, vậy thì bây giờ ta trực tiếp giết chết ngươi, nói không chừng, bà ấy sẽ trở lại thì sao?!". Lâm Hàm lúc này triệt để lâm vào trạng thái cuồng nộ. Vừa nói dứt câu, tay cậu đã bóp chặt lấy cổ bà ta.
"Buông...tay...Mày..khụ..khục..khục, rốt cục...muốn nói mẹ nào cơ?!!. Từ đầu...chí cuối...người mà..mày luôn gọi bằng mẹ, đều là...tao!". Mẹ Lâm bị Lâm Hàm bóp nghẹn đến mặt mày đều trắng bệch, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi lạnh.
"Ngươi nói như vậy là ý gì?!!". Lâm Hàm buông tay, túm chặt cổ áo của bà ta mà gầm lên. Sự thật...không phải như cậu nghĩ đâu...đúng không?!.
"Hừ, tao nhớ mày thông minh lắm mà, sao bây giờ lại trở nên trì độn như vậy rồi? Từ đầu, đã chẳng có chuyện đoạt xác gì ở đây rồi, người mà mày vẫn luôn miệng gọi mẹ, đều chỉ có duy nhất một mình tao.
Còn Mẫn Huyền, nó mới chính là con trai thực sự của tao, mày chẳng qua chỉ là...". Bà ta nói đến thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775351/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.