Lâm Hàm một đường ôm lấy thân thể dần mất đi sinh cơ của Lăng Xuyên, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về hầm trú. Chỉ là, hơi thở hắn ngày càng mỏng manh, lại thêm sư tử có cánh bay trên cao, áp suất không khí khiến hắn càng thêm hô hấp khó khăn hơn.
Bay chỉ mới hơn nữa đoạn đường, cảm nhận được hơi thở hắn giống như là ngừng lại rồi, Lâm Hàm hoảng đến mức vội hô hấp nhân tạo cho hắn. Vừa không kìm được nước mắt mà ôm chặt lấy thân thể lạnh băng của hắn.
"Cố một chút...một chút nữa thôi. Xin anh mà...cố gắng lên...anh làm được mà!". Lâm Hàm vùi đầu vào trong hõm vai hắn, vừa khóc vừa nức nở cầu xin trong tuyệt vọng.
Chưa bao bao giờ cậu thấy bản thân bất lực, vô dụng như hiện tại. Chỉ có thể níu kéo sinh mệnh hắn trong vô vọng như vậy, chỉ có thể dùng nước mắt để giải tỏa uất nghẹn cùng đau đớn ở trong lòng thế này.
Thời khắc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, Lăng Xuyên đều đang phải giành giật sự sống từ trong tay tử thần. Mà cậu, chỉ có thể bất lực, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, chỉ có thể tuyệt vọng cầu xin.
Sư tử có cánh vận ra hết tốc lực, chưa đầy mười phút đồng hồ đã tới nơi. Chỉ là trong mười phút này, đối với cả Lăng Xuyên và Lâm Hàm đều giống như kéo dài vô tận vậy.
Lâm Hàm ôm Lăng Xuyên chỉ còn một hơi lên, một mạch chạy xuống hầm trú, đem viên đan dược mình cất kĩ trong lọ nhỏ trúc ra, lập tức liền nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775332/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.