Hôm nay vẫn là một ngày trời nắng gắt, dưới cái nóng gần bốn mươi độ, một đám người lẫn cả Trùng tộc đều đang quần quật di chuyển đất đá, tìm kìm ở khắp mọi ngóc ngách.
Lâm Vĩnh Kỳ thay Lâm Hàm lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, vặn nước đưa đến miệng cho cậu. Lâm Hàm cũng đã quen với sự chăm sóc này của hắn, hé miệng để hắn rót nước vào miệng mình.
Mười hai giờ trưa, bọn họ dừng lại công việc tìm kím để ăn uống cùng nghỉ trưa. Mấy người ăn như hổ đói, chỉ riêng Lâm Hàm ăn không biết vị.
Cậu thở dài một hơi, cố gắng lùa thức ăn vào miệng, mặc dù thô đến không nếm ra mùi vị. Nhưng mà cậu biết rõ, chỉ có ăn, chỉ có cố gắng cầm cự như thế này, cậu mới có đủ sức để tiếp tục đi tìm hắn.
Lâm Hàm cố gắng đem phần thức ăn cuối cùng nhét vào miệng, sau đó dốc cạn hơn nửa chai nước. Rốt cục đứng dậy đi xung quanh cho dễ tiêu, sẵn tiện cũng có thể quan sát tình hình xung quanh một chút.
Chỉ là, chưa đi được bao xa, bên tai cậu lại vang lên tiếng động lạ.
'Cộp cộp cộp' âm thanh đều đều, sau đó tắt dần, rồi im bặt. Tuy rất nhỏ, nhưng với thính lực của Lâm Hàm, nó vẫn cứ như văng vẳng bên tai.
Ôm tâm tình nghi hoặc tiến tới, Lâm Hàm rốt cục dừng chân trước một bức từng đổ nát cực kì dày, cực kì đồ sộ. Cho dù bị Trùng tộc dẫm đạp qua không biết bao nhiêu lần, thế nhưng nhìn chung nó vẫn còn khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775331/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.