Nghe mẹ Lâm hỏi như vậy, Lâm Hàm cũng lờ mờ nhận ra cái gì đó. Cậu suy cho cùng cũng chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi đầu, chuyện hôn nhân cũng không cần phải gấp gáp như vậy. Nếu mẹ Lâm thật sự gấp, cũng phải là gấp Lâm Vĩnh Kỳ mới đúng.
Đằng này, bà lại một hai tạo cơ hội cho cậu và Mẫn Huyền ở chung, còn không ngừng đem cậu ta tân bốc khen không ngớt lời. Sau cùng lại ngõ ý muốn cậu cùng Mẫn Huyền qua lại. Trong chuyện này nhìn thế nào cũng có vấn đề.
Lâm Hàm trầm mặc không đáp ngay lập tức, suy nghĩ một chút, cậu rốt cục nhớ ra, hôm mà cậu cùng Lâm Vĩnh Kỳ hôn nhau. Cảm giác có người đứng nhìn, chẳng lẽ....
"Mẹ, mẹ biết chuyện gì rồi đúng không?!". Lâm Hàm lựa chọn từ ngữ thích hợp, rốt cục lại phun ra một câu không hiểu ra sao như thế này.
"Chuyện gì là chuyện gì? Ý con là chuyện mẹ nên biết, hay chuyện mẹ không nên biết?!". Đồng dạng, mẹ Lâm cũng đáp trả cậu bằng một câu không rõ ý nghĩa. Cả hai đều đang khéo léo thăm dò đối phương.
Nhìn sắc mặt của mẹ Lâm, Lâm Hàm cũng đã phần nào đoán ra được rồi.
"Mẹ, có chuyện này con vẫn luôn giấu diếm mẹ. Chỉ là, hôm nay con không muốn giấu nó đi nữa, con cảm thấy bản thân nên thành thật với mẹ sẽ tốt hơn!".
Mẹ Lâm nghe tới đây, trong lòng không khỏi bất chợt căng thẳng. Cái giọng điệu này, đây là đang muốn thẳng thắng come out sao?!. Chỉ là, lời tiếp theo đây của Lâm Hàm không quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775330/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.