Mấy hôm trước tìm về một Triệu Mặc, Mục Diệc Thần hắn đã ít khi gặp được mặt Lâm Hàm rồi. Hiện tại lại còn nhảy ra thêm một Lăng Xuyên, há chẳng phải cậu liền ở luôn bên cạnh hắn ta hay sao? Hắn ngay cả cơ hội gặp mặt cậu cũng không có hay sao?!.
Mục Diệc Thần càng nghĩ càng cảm thấy nguy cơ thực lớn, không khỏi nôn nóng chạy trở về. Chỉ là còn chưa kịp đi, cổ áo đã bị Lâm Vĩnh Kỳ nắm lại xách ngược trở về.
"Đi đâu? Bây giờ cậu đến đó được ích gì? Lăng Xuyên kia bị thương nặng lắm, phỏng chừng em ấy còn phải túc trực ngày đêm bên cạnh mấy hôm nữa.
Bây giờ cậu đến đó cũng chẳng được ích gì đâu, không khéo còn khiến em ấy hiểu lầm thì càng hỏng chuyện!". Lâm Vĩnh Kỳ liếc Mục Diệc Thần một cái, chậm rãi đem cổ áo hắn buông ra, sau đó không nhanh không chậm nói ra lời này.
Hắn đã suy nghĩ kĩ rồi, cũng đang vạch ra sẵn chiến lược rồi. Bây giờ bốn người đã hội tụ đủ, hắn và Mục Diệc Thần một phe. Triệu Mặc và Lăng Xuyên một phe, thế trận đã cân bằng, cũng đã đến lúc chuẩn bị cạnh tranh một trận công bằng rồi.
Tiền đề là trước đó phải đợi đến khi cả hai người nọ khỏe lại đã. Trong thời gian đó, hắn và Mục Diệc Thần tuyệt đối không thể để Lâm Hàm sinh ra hiểu lầm hay có chút không vui gì.
Túc trực chăm sóc bên giường bệnh một thời gian như vậy, cộng thêm việc Lâm Hàm cảm thấy áy náy không thôi với Triệu Mặc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775333/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.