Triệu Mặc nghe xong điện thoại, sững sờ trong vài giây, sau đó cầm lấy áo khoác vội vã muốn rời đi.
Trong nhà, ngoại trừ mẹ thì ông nội là người thân thiết với hắn nhất. Khi hắn còn nhỏ, ba mẹ bận bịu công việc, đều là ông ở bên cạnh bầu bạn cùng hắn.
Mấy năm nay, vì tuổi cao mà sức khỏe của ông cũng yếu dần. Hôm sinh nhật của hắn, vì không khỏe nên ông cũng không ra khỏi phòng được.
Người lớn tuổi, đau ốm là chuyện bình thường. Nhưng lần này xem ra nghiêm trọng hơn những lần khác rất nhiều.
Bình thường, mỗi khi trái gió trở trời, có chút không khỏe thì đều do bác sĩ riêng của Triệu gia đến săn sóc ông. Nhưng lần này, bệnh tình trở nặng đến mức phải vào viện, xem ra tình trạng không hề ổn chút nào.
"Sao vậy? Nhà anh xảy ra chuyện gì à?!". Lâm Hàm nhìn sắc mặt lo lắng cùng vội vã của hắn, không khỏi vội chen ngang một câu.
"Ông nội anh vừa nhập viện, anh bây giờ phải đến đó ngay!". Triệu Mặc nghe cậu hỏi, lúc này mới hoàn hồn.
"Vậy anh mau đi đi, lát nữa Lăng Xuyên đưa em về được rồi!". Lâm Hàm nghe hắn nói vậy liền nhanh chóng thúc giục hắn.
Kiếp này, khi hưởng thụ được cảm giác ấm cúng hòa hợp khi có gia đình bảo bọc che chở. Cậu rốt cục hiểu rõ, có người thân là một loại cảm giác hạnh phúc cỡ nào.
Vì thế, cậu càng trân trọng những người thân ở bên cạnh mình nhiều hơn. Nay ông của Triệu Mặc nhập viện, cậu cũng phần nào hiểu được tâm trạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775276/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.