Lâm Hàm còn chưa phản ứng kịp đã bị Lăng Xuyên ôm chầm vào lòng, hai tay lặng lẽ siết chặt, mơ hồ còn có một chút run rẫy nhè nhẹ.
Cậu có chút bất ngờ, nhưng vẫn chậm rãi ôm lấy hắn, tay từ phía sau nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn.
Lâm Hàm cũng không hỏi là có chuyện gì xảy ra, nếu hắn đã không muốn nói, vậy thì cậu cũng sẽ không hỏi. Chỉ cần ở bên cạnh, lặng lẽ an ủi, vỗ về như vậy là tốt rồi.
Lăng Xuyên cứ như vậy mà ôm cậu, đầu vùi sâu vào hõm cổ cậu. Mãi một lúc sau mới bình tĩnh được trở lại.
Hắn biết mình mắc bệnh, còn là bệnh tâm lí không hề nhẹ. Những lúc tức giận, hắn không kiểm soát được hành vi của mình.
Người ta nói hắn bị điên, hắn cũng không hề phủ nhận. Phải, hắn chính xác là một kẻ điên, máu lạnh không có tính người.
Thế nhưng, ở trước mặt cậu, bệnh của hắn lại không hề tái phát. Ở trong mắt cậu, hắn vẫn còn là một người bình thường, không phải kẻ điên.
Nghĩ như vậy, Lăng Xuyên mới ban nãy còn đương run rẫy, giờ lại nở trên môi một nụ cười thật sâu.
Cuộc đời này, điều may mắn nhất đối với hắn, chính là đã gặp được cậu.
Thấy hắn đã ổn định trở lại, Lâm Hàm lúc này mới buông hắn ra. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, sau đó, Lăng Xuyên cúi đầu xuống, hôn lên môi cậu.
Nhiều ngày như vậy chưa được thân mật cùng nhau, nếu nói không nhớ hắn thì chính là nói dối. Vì vậy, dù có chút buồn ngủ nhưng Lâm Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775277/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.