Mắt thấy mình sắp xong đời rồi, gã đàn ông ánh mắt chuyển chuyển, rốt cục dừng lại ánh mắt tại người Lâm Hàm, con ngươi lóe lên tia sáng.
Phải rồi, lúc nãy cũng vì tên này mà hắn đắc tội với Lăng Xuyên. Xem thái độ, chắc chắn hắn rất để ý đến vui giận của người này.
Nếu bây giờ hắn chuyển hướng sang tạ lỗi với cậu ta, vậy thì có hay không may mắn giữ lại được một mạng?!.
Tuy mặc dù trong lòng không cam, bắt hắn phải hạ mình trước một tên tiểu bạch kiểm như thế này. Thế nhưng giữ mạng lại quan trọng hơn. Đợi thế lực của gã đủ lớn mạnh, sẽ có ngày gã khiến cho bọn chúng nếm trả gấp bội.
Lòng nghĩ như thế, cho nên hai tay đang ôm lấy mũi giày của Lăng Xuyên buông lỏng. Nhanh như chớp chuyển sang ôm lấy chân Lâm Hàm.
"Ban nãy là do tôi có mắt không thấy thái sơn, cho nên có lỡ mạo phạm đến ngài. Mong ngài rộng lồng tha thứ, ân này tôi xin khắc ghi đến suốt đời. Chỉ mong hãy tha cho kẻ hèn mọn này một cái mạng!".
Gã đàn ông ôm lấy chân Lâm Hàm mà gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi văng tứ tung, suýt còn dính vào ống quần của cậu.
Lâm Hàm trước giờ cũng không phải loại người lương thiện dễ mềm lòng, cho nên dĩ nhiên sẽ không động lòng trắc ẩn trước lời cầu xin của gã. Đã thế, bây giờ hắn còn động tay động chân với cậu, mày cậu không khỏi nhíu lại càng sâu.
Tuy không hiểu thân phận của Lăng Xuyên là gì mà chỉ mới thấy mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775275/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.